Nghe thế, Ôn Ngôn tháo mặt nạ xuống, phiền muộn trên mặt dần ngưng hiện.
Đúng vậy.
Sao Ôn Bình có thể xuất hiện tại đây được chứ?
Hai nơi cách xa mấy chục vạn dặm.
Hiện tại chỉ sợ hắn còn chưa đứng lên được sau những chuyện đã xảy ra ấy chứ?
Thoáng cái mất đi phụ mẫu.
Cũng mất đi gia đình.
Cũng không biết hắn có còn tiếp tục lêu lổng cùng đám hồ bằng cẩu hữu kia không?
Tuy tâm những người kia không xấu, nhưng sẽ ngăn cản bước tiến của hắn. Bản thân cũng đã nhiều lần mắng hắn, thế nhưng gia hỏa này chưa bao giờ nghe vào tai.
Hiện tại ngẫm lại, lúc trước hắn nên hung ác một chút, trực tiếp nhốt tiểu tử kia trên Vân Lam sơn.
Nếu như bản thân ngoan tâm một chút, hiện tại có lẽ Ôn Bình cũng đã dựng được bầu trời tại Thương Ngô thành rồi.
- Suy nghĩ lại, chuyện ta và tỷ ngươi, đối với hắn là không công bằng nhất. Hắn vẫn chỉ là một hài tử.
Ôn Ngôn thở dài một tiếng, sau đó mở cửa để hồng y nữ tử đi ra ngoài.
Hồng y nữ tử bước ra ngoài, bất đắc dĩ lắc đầu, bước chân nàng có hơi khựng lại, lại lần nữa dặn dò:
- Yên tâm đi. Tỷ ta có thể để ta cứu ngươi thì sao lại không an bài người bảo hộ hắn? Hiện tại, ngươi chỉ cần diễn một chút. Ta thật sự không nói đùa với ngươi. Tỷ ta muốn ta cứu ngươi đưa đến Triêu Thiên Hạp là có mục đích, ngươi chớ có phá hỏng nửa đường. Đến lúc đó bản thân không sống được, còn liên lụy tỷ muội ta.
- Ta sẽ không tái phạm nữa.
Ôn Ngôn gật đầu.
Lúc gật đầu, trong đầu hắn vẫn chỉ nghĩ đến Ôn Bình.
Tuyết Nhi có phải người đi bảo hộ Ôn Bình.
Vậy thì tốt rồi.
Chỉ là đi lần này, chẳng biết đến khi nào có thể gặp lại?
Có lẽ là mười năm…
Có lẽ cả đời cũng không cách nào gặp lại.
Bởi vì chỉ cần hắn không đủ cường đại, gặp lại Ôn Bình, đối với tiểu tử này chính là thêm một phần nguy hiểm.
Người Long gia vô cùng xem trọng huyết mạch, nếu như biết huyết mạch của mình chảy trên thân một tiểu tử ở Thiên Địa hồ, chỉ sợ Ôn Bình khó sống. Bởi vì hắn đã tận mắt thấy, Bách Tông Liên Minh mà lúc trước hắn chỉ có thể ngước nhìn, đứng trước mặt ca ca Long Tuyết có bao nhiêu nhỏ bé.
Một người cường đại như vậy, nếu hắn biết sự tồn tại của Ôn Bình, chỉ sợ toàn bộ Bách Tông Liên Minh đều sẽ giúp hắn truy ra tiểu hài tử này.
Muốn truy ra hắn ở Đông Hồ… Dễ như trở bàn tay.
Sau khi đạt được hứa hẹn của Ôn Ngôn, hồng y nữ tử lạnh nhạt nói:
- Đi thôi, vất vả lắm mới được dạo chơi, lại bị người biến thành như vậy, một chút tâm trạng cũng mất. Trở về… Trở về…
Đúng lúc này, dưới phòng bán đấu giá bỗng vang lên một âm thanh.
- Các vị, Lý Bảo ta rất vinh hạnh đại diện cho Phòng đấu giá Hạo Hãn Trân Bảo tuyên bố một tin tốt.
Thanh âm lam y lão giả tựa như chuông đồng.
Những lời này làm cả hội trường thoáng chốc sôi trào.
- Lý Bảo, có tin gì tốt?
- Chẳng lẽ lại xuất hiện Tam tinh Tuyền Qua đồ?
...
Cùng với tiếng lao xao quanh quẩn hội trường, Lý Bảo mỉm cười tự giễu.
- Tam tinh Tuyền Qua đồ tính là gì… Các vị, bản hành vừa mới đạt được một khối Hãn thạch có thể tích phi tường to lớn. Theo như kinh nghiệm của lão phu, tin tưởng chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của các vị.
- Không thể nào?
- Khối Hãn thạch này rốt cuộc to đến bao nhiêu?
- Lý lão đừng có thừa nước đục thả câu nữa được không?
Trong đấu giá hội đã có rất nhiều người kiềm chế không được, cảm thấy ngứa ngáy khắp người.
Đúng lúc này, hồng y nữ tử vốn chuẩn bị rời đi đột nhiên dừng bước.
- Hãn thạch… Có chút ý tứ. Vừa ra đã vượt qua thứ tốt mà ta đoạt được. Xem thử một chút, rốt cuộc nó lớn bao nhiêu.
Hồng y nữ tử lập tức quay trở về.
Lúc chuẩn bị bước vào phòng, nàng vội quay sang Ôn Ngôn nói:
- Ngươi đi gọi một tên quay lại, nếu như lát nữa đấu giá Hãn thạch, lấy của hắn chi.
Ôn Ngôn là tỷ phu của nàng, người lúc trước… Sai một chút cũng chẳng sao.
Còn người sau, bảo nàng xem như nô lệ sai sử, nàng không dám nha!
- Vâng! – Ôn Ngôn xoay người đi xuống lầu.
Đúng lúc này, Ôn Bình cũng đứng dậy rời khỏi phòng bao, cất bước đi về phía phụ thân mình.
Nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, Ôn Bình bước theo sau Ôn Ngôn.
Giờ khắc này, hắn rất muốn xông lên.
Sau đó hô một tiếng phụ thân.
Thế nhưng hắn đã nghe được mấy lời của phụ thân cùng muội muội mẫu thân trong phòng bao, mối quan hệ phụ tử giữa bọn họ tuyệt đối không thể cho người khác biết.
Vốn dĩ Ôn Bình định cứu phụ thân đi, mang hắn về Bất Hủ tông, sau đó đợi đến lúc Bất Hủ tông phát triển đủ cường đại để sánh ngang với Long gia.
Nhưng nghe được kế hoạch của mẫu thân, hắn lại quyết định bỏ đi suy nghĩ này.
Bởi vì nói thế nào hắn cũng không thể đoạt nam nhân của mẫu thân nha!
Hiện tại, Ôn Bình chỉ muốn gặp mặt, vốn cho rằng còn phải tìm cơ hội khác, không ngờ là lam y lão đầu kia lại lên đài rất đúng lúc.
Ngay khi Ôn Ngôn đi đến bậc thân, Ôn Bình bước nhanh đến, tay phải trực tiếp túm lấy tay phụ thân.
Ôn Ngôn cả kinh, vội quay đầu lại.
Vừa quay đầu, đôi con ngươi bên dưới mặt nạ thoáng sững lại. Đồng thời càng ngày càng trừng to chẳng khác nào mắt trâu.
Dường như trước mắt đang xảy ra chuyện gì đó kinh thiên động địa.
Ôn Bình không nói gì, trực tiếp xoay người đẩy hắn vào phòng bao bên cạnh, sau đó quay đầu phân phó thị nữ một câu:
- Đừng cho bất luận kẻ nào đến gần. Nếu có người đến gần, tảng đá kia không cần bán nữa.
Thị nữ gật đầu lia lịa, chẳng khác nào con lật đật.
Đóng cửa lại, Ôn Bình xoay người sang chỗ khác, hốc mắt hồng nhuận nhìn phụ thân.
- Phụ thân. – Nghẹn ngào thật lâu mới thốt được hai chữ.
Ôn Ngôn căn bản không thể tin được hết thảy trước mắt, thiếu niên trước mặt có vẻ ngoài rất giống Ôn Bình, nhưng hắn vẫn không dám tin.
Mãi cho đến lúc Ôn Bình kêu hai tiếng “phụ thân”, cả người hắn như bị ai gõ cho một búa, run lên bần bật:
- Ôn… Bình…
- Phụ thân, đã lâu không gặp. – Ôn Bình tiến lên ôm lấy Ôn Ngôn. – Có thể nhìn thấy ngài không có việc gì, ta thật rất vui!
- Hài tử, sao ngươi lại ở đây? – Ôn Bình thế mà thật sự chạy đến Hạo Hãn thành.
Cảm giác của hắn không hệ sai.
Ôn Ngôn sửng sốt một hồi, sau khi lấy lại tinh thần, hắn vội vàng nhìn quanh mấy lượt. Tiếp đó, kéo Ôn Bình đi đến vị trí góc chết trong phòng bao, sau khi xác định không ai có thể thông qua cửa sổ nhìn thấy bọn họ, lúc này, hắn mới tháo mặt nạ xuống.
Đối với Ôn Bình, khuôn mặt này vô cùng quen thuộc.
Rốt cuộc cũng được nhìn thấy lần nữa.
Trước kia Ôn Bình không chỉ một lần chán ghét.
Thế nhưng hiện tại hắn thật sự rất cảm động.
Bất quá, lúc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt ẩn chứa tang thương của phụ thân, tim Ôn Bình lập tức co thắt lại. Lúc trước người khí phách tao nhã bực nào, giờ thì chẳng khác nào một người trung niên đã sắp bước vào những ngày bóng xế tuổi già.
Tương phản to lớn quả thật khiến lòng người kinh sợ.
Ôn Bình điều chỉnh tâm trạng, rồi nói:
- Ngài đừng có vừa gặp đã hỏi ta, nên hỏi không phải là ta sao? Ngày đó, ngài cùng mẫu thân đột nhiên mất tích, sau đó lại xuất hiện ở Huyền Sắc hồ. Ta chạy đến đó tìm ngày nhưng không thấy. Cũng may, hiện tại rốt cuộc cùng gặp được ngài ở Hạo Hãn thành.
Ôn Bình cố sức điều chỉnh cảm xúc bản thân, coi như trang, hắn cũng phải trang ra một mặt kiên cường.
Lúc này, Ôn Bình biết, dù hắn chỉ rơi một giọt nước mắt cũng sẽ khiến phụ thân có thêm cố kỵ, cũng thêm vài phần tang thương.