- Nó đủ để ta tiến vào phòng đấu giá rồi chứ?
Rầm!
Âm thanh một khối Hãn thạch cao gần nửa thước rơi xuống đất!
Nghe được âm thanh kia, cả người lão giả đột ngột sững lại, bàn tay đang cầm chặt Tam tinh Tuyền Qua đồ thoáng run lên.
Đương nhiên, đây không phải là bởi vì nghe ra cái gì khác thường.
Mà chỉ đơn thuần là bị hoảng sợ.
Bởi vì hắn đang xem Long Bích văn trên Tuyền Qua đồ quá mức mê mẩn.
- Tiểu tử…
Lão giả nhướng mày, có chút không kiên nhẫn quay đầu lại, hướng mắt nhìn Ôn Bình:
- Ngươi muốn làm gì?
Vừa dứt lời, lão giả đang định quay đầu lại tiếp tục xem Tuyền Qua đồ trong tay mình.
Nhưng hắn vừa quay được một nửa thì chợt sững người.
Lúc này đây…
Vẫn bị hù dọa!
Lão giả giật bắn người, chuyển mắt, kinh ngạc nhìn Hãn thạch bên cạnh Ôn Bình.
Hắn không còn tâm tư quan sát Tam tinh Tuyền Qua đồ quý giá trên tay mình nữa, cứ thế đặt nó lên bàn. Nhưng vì không nhìn nên Tuyền Qua đồ trực tiếp rơi xuống đất.
Nghe được tiếng rơi, lão giả vội quay đầu nhìn, thế nhưng lập tức lại quay đi.
- Nhặt lên…
Hắn trực tiếp ra lệnh cho thị nữ nhặt lên.
Còn mình thì đi về phía Hãn thạch bên cạnh Ôn Bình.
- Một khối Hãn thạch lớn như vậy… - Lão giả bước vòng quanh Hãn thạch, kiểm tra một thoáng, thế nhưng tựa như bị điện giật, vội rụt tay trở về. Ngẫu nhiên lại ngửi ngửi một cái, trên mặt đầy vẻ hưởng thụ.
- Nếu như đám… Tam tinh Tuyền Qua thần tượng kia thấy được chắc sẽ phát điên lên mất!
Nguyên nhân lớn nhất khiến Tam tinh Tuyền Qua đồ chế tác khó khăn là vì khan hiếm tài liệu, chỉ có Tứ Tinh Cự Đầu thế lực mới miễn cưỡng thu thập đủ.
Trong đó, khó tìm nhất chính là Hãn thạch.
Bởi vì nó là vật chịu tải.
Có thể nói Hãn thạch tựa như vậy chứa, dung nạp lực lực kỳ dị cho Tuyền Qua thần tượng chế tạo ra.
Ôn Bình mới không có tâm tư quản Tam tinh Tuyền Qua thần tượng có điên hay không điên, hắn hỏi thẳng:
- Đủ chưa?
- A… Đủ, đủ rồi!
Bị Ôn Bình hô một tiếng, mới đầu lão giả còn chưa kịp phản ứng.
Mấy giây sau, hắn mới kịp nhớ ra Ôn Bình đến đây làm gì.
Liên tục nói hai lần đủ rồi, hắn vội vã nói với thị nữ sau lưng:
- Đi lấy một tấm huy chương bạch ngân dành cho khách quý mang đến cho vị tiên sinh này. Về sau hắn chính là vị khách tôn quý nhất của Hạo Hãn trân bảo, gặp hắn như gặp lão phu.
- Vâng! - Thị nữ lập tức gật đầu, nhanh chân xoay người ra khỏi cửa.
- Không cần lãng phí thời gian, trực tiếp mang ta đến đấu giá hội. - Dứt lời, Ôn Bình cũng cất bước đi ra cửa.
Lúc ra ngoài, hiển nhiên hắn không quên lưu lại mấy câu.
- Mấy thứ… đồ vụn vặt kia, bán giúp ta.
- Hãn thạch thì… Lúc nào cũng có thể bắt đầu đầu giá, lát nữa cho ta thông tin chính xác. Đúng rồi, chớ có giở trò.
Lão giả cười ra tiếng:
- Tiên sinh cứ yên tâm, Phòng đấu giá Hạo Hãn có thể đứng sừng sững suốt 800 năm tại Hạo Hãn thành cũng bởi vì uy tín gấp hai lần. Đợi lão phu an bài tốt thời gian đấu giá Hãn thạch, ta sẽ đích thân đến thông tri ngài.
Ôn Bình gật đầu, sau đó đi theo chỉ dẫn của thị nữ, tiến lên lầu.
Xuyên qua lầu hai, đi đến lầu ba.
- Đây là phòng bao đặc biệt ngân cấp, mời ngài vào! - Nói xong, thị nữ đẩy cửa phòng bao xa hoa ra.
Ôn Bình cũng chẳng quan tâm xem bên trong có gì.
Chỉ biết đồ trang trí được bài biện đều là mấy thứ hay ho.
Hơn nữa, chân trước hắn vừa vào cửa, chân sau đã có mấy cái mỹ nữ đỉnh cấp ăn vận mê người tiến vào.
Mỹ danh là đến hầu hạ hắn, nhưng Ôn Bình biết, chẳng qua là thủ đoạn thúc đẩy tiêu phí mà thôi. Sau khi đuổi đám người này đi, Ôn Bình bước đến cạnh cửa sổ, từ một góc nhìn thẳng về phía phòng bao của hồng y nữ tử ở đối diện.
Hắn có thể nhìn thấy nàng ta đang đứng cạnh cửa sổ, quan sát bàn đấu giá bên dưới, thỉnh thoảng sẽ kêu giá một lần.
Ở cửa phòng bao có ba gã nô lệ che mặt đang đứng đó.
Ba người ăn mặt giống hệt nhau.
Lúc này đây không thể cảm giác được, Ôn Bình phát giác phòng bao này rất có thể được chế tác bằng chất liệu đặc thù.
- Dùng tinh thần lực tìm thử?
Ôn Bình không rõ lắm nếu làm như vậy có thể kinh động đến hồng y nữ nhân Bán bộ Địa Vô Cấm kia hay không, cho nên liền hỏi hệ thống.
Lúc này, hệ thống đáp:
- Kí chủ có thể thử khống chế tốt hơn. Dù sao tinh thực của ngươi đã bước vào giai đoạn thứ hai rồi. Không giống trạng thái cảm giác giai đoạn đầu, chỉ cần phóng thích liền bị phát giác.
- Ừ!
Trước mắt, Ôn Bình muốn nhìn xem dưới lớp mặt nạ kia…. Ai là phụ thân hắn?
Hắn xác định cảm giác của mình không sai.
Lúc này, Ôn Bình dùng tinh thần lực dò xét, bất quá tinh thần lực phóng thức chỉ là một sợi tơ vô cùng mảnh, thông qua khe hở cửa sổ chui vào. Hắn tận lực thả chậm tốc độ kéo dài của sợi tinh thần lực, không để hồng y nữ nhân phát giác.
Xuyên qua bệ cửa sổ.
Lướt qua bác cổ khung.
Lại đến giữa bàn.
Ôn Bình cẩn thận từng chút một.
Bỗng nhiên, hồng y nữ tử quay đầu.
Sợi tơ tinh thần lực của Ôn Bình thoáng cái dừng lại.
- Bị phát hiện?
Hắn không chế tinh thần lực, tận lực không để nó sinh ra một chút ba động nào.
Cũng may, sau khi quay đầu, hồng y nữ tử trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống, miệng lầm bầm:
- Quả nhiên không sai. Thiên Địa hồ tuy không có thứ gì tốt, nhưng mấy món thú vị thì lại không ít.
Thấy hồng y nữ tử không phát hiện mánh khóe của mình, Ôn Bình tiếp tục điều khiến tinh thần lực kéo dài về phía trước.
Sau một cái hô hấp, tinh thần lực đã cách một nộ lệ đeo mặt nạ chỉ vài centimet ngắn ngủn.
Ôn Bình dừng lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, tinh thần lực xuyên qua mặt nạ, thấy được khuôn mặt người nọ.
Người đầu tiên là… Một người lạ.
Người thứ hai… Cũng lạ.
Người thứ ba… Chính là phụ thân hắn.
Chỉ có điều khuôn mặt phụ thân không giống như trước kia.
Lúc trước, vẻ mặt hắn uy nghiêm lại mang theo một điểm bá khí, mỗi lần nhìn thấy đều khiến Ôn Bình kinh hãi đến lạnh người.
Còn bây giờ, trên mặt phụ thân chỉ còn lại mệt mỏi cùng tang thương.
Không còn tốt đẹp như lúc trước.
Trạng thái tinh thần cũng tệ hơn rất nhiều.
- Phụ thân, ngài chịu khổ… - Thoáng cái, hốc mắt Ôn Bình ươn ướt.
Đúng lúc này, hồng y nữ nhân bỗng nhiên đứng lên, ném một cái tàng giới qua, nói với hai nô lệ còn lại:
- Hai người các ngươi đi lấy đồ ta đã mua, sau đó quay về chỗ ở.
- Vâng.
Hai người tiếp nhận tàng giới, sau đó cất bước ra khỏi phòng.
Tiếp đó, bước đến gần phụ thân Ôn Bình:
- Đi thôi… Đúng rồi, ở đây chỉ có hai người chúng ta, ta nhắc nhở ngươi một lần nữa, chớ có quên thân phận của mình hiện tại. Đợi sau khi trở về, trước mặt tỷ tỷ ta muốn làm gì thì làm, miễn sao đừng có liên lụy đến ta! Chuyến này là ta trốn ca ca đi đấy, hắn thế nhưng là nhân vật số một phản đối chuyện các ngươi ở cùng nhau, hận không thể giết ngươi, ngươi muốn chết không sau, nhưng đừng có hại ta!
- Thực xin lỗi… Nhưng hình như ta cảm ứng được hài tử của ta. - Nhẹ giọng nói rõ ngọn nguồn.
Nữ nhân này là muội muội của thê tử hắn.
Cũng là người thê tử phải đến đón hắn.
Hoặc nhiều hoặc ít xem như thân nhân của hắn.
Cho nên không có gì hắn không thể nói.
Hồng y nữ tử vội nói:
- Ngươi có thể đừng nói nữa được không… Ngươi không có nhi tử, không có nhi tử, nhớ chưa? Nếu như để các ca ca ta biết được, trăm phần trăm bọn họ sẽ đi diệt khẩu. Ngươi nên biết huyết dịch Long gia không thể chảy trên người một kẻ không được tán thành, đối với Long gia đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn! Hơn nữa, ngươi thật sự suy nghĩ quá nhiều. Đây là Hạo Hãn thành, cách Đông Hồ đến mười mấy vạn dặm, cho dù chất tử của ta có chắp cánh cũng không cách nào phi đến Hạo Hãn thành được.