Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 659 - 【Vip】 Âm Mưu Của Hạ Gia

【VIP】 Âm Mưu Của Hạ Gia 【VIP】 Âm Mưu Của Hạ Gia

Trong khu vực chiến đấu, Nam Môn Thường, Hoằng Ô, hào quang màu cam tỏa từ trong cơ thể hai người, sau đó tạo ra thành một tầng quần áo bọc lấy bọn hắn.

Từ xa nhìn lại, hai người giống như đang mở ra Trấn Nhạc hộ giáp.

Đương nhiên, vẻn vẹn giống như mà thôi.

Tuy nhiên vừa nhìn thấy nó, những người đang xem trận đấu này dồn dập kinh ngạc tán thán giống như thấy Trấn Nhạc hộ giáp thật vậy. Thực ra, đây là Man Yêu linh thể, đặc thù linh thể của Hạ gia nhất mạch ở hồ Thiên Địa, chỉ người mang Hạ gia huyết mạch mới có thể tu hành.

Tiềm Long tông, Hạ gia, cuối cùng bắt đầu va chạm!

Bộ Lĩnh và rất nhiều cao tầng Tiềm Long tông đồng thời biến sắc, Bộ Lĩnh vội vàng quay đầu, nhanh chóng liếc qua đám đông, dường như đang tìm kiếm ai đó, tầm mắt hắn nhanh chóng dừng lại ở khu vực bên trái, đó chính là vị trí của mấy người Hạ gia lúc trước mới vừa trào phúng.

Bọn họ nở nụ cười rất đắc ý, ánh mắt họ nhìn Bộ Lĩnh cứ như đang nhìn con mồi vậy.

Bộ Lĩnh bối rối!

Hắn quay đầu đi, thầm hỏi một vấn đề.

Vì sao trong Vạn Tượng môn lại xuất hiện người của Hạ gia?

Khoảng cách từ Vạn Tượng môn đến Hạ gia lên tới tận mười vạn dặm. Cả hai vốn không có khả năng hợp tác, thậm chí chẳng có liên hệ gì mới đúng.

- Phó Tông chủ, làm sao bây giờ?

- Lực phòng ngự của Hạ gia Man Yêu linh thể cực kỳ mạnh mẽ, nếu so sức bền, chỉ sợ nhóm Văn Mộng không chịu đựng nổi.

Mấy tên trưởng lão Tiềm Long tông vội vàng xì xào bàn tán bên tai Bộ Lĩnh.

Chẳng hiểu sao lại rơi vào bẫy Hạ gia nên bọn họ đều hoảng loạn.

Hiện tại, trong khu vực chiến đấu, Nam Môn Thường, Hoằng Ô đã phóng về hướng nhóm Văn Mộng.

Hai người bước lên một bước, mạch môn màu vàng đất bên sườn chấn mở, đằng sau lưng cả hai hiện ra một con trâu lớn cao tới ba trượng, trâu vừa to vừa hung hãn, hai chiếc sừng dài của nó chĩa ra ngoài thoạt nhìn càng thêm khủng bố.

Nếu bị nó húc một phát thì...

Ầm ầm!

Hai người di chuyển giống như đàn trâu lao nhanh.

Văn Mộng vội vàng mở ra mạch môn, mạch môn màu vàng kim run lên, một thanh trường đao chẳng biết đã nằm trong tay nàng từ bao giờ.

- Mọi người lui lại trước. Lý Nguyên, ngươi có Thổ thuộc tính dị mạch, trước hết tạm ngăn bọn chúng tiến công rồi tính sau.

Ba người bên cạnh lui về sau, Lý Nguyên vội vàng bước lên tiếp đón.

Lại một mạch môn chấn mở, mười mấy cây cột đột đá ngột vụt lên trước mặt Nam Môn Thường và Hoằng Ô.

Cột đá hiện lên tạo thành vòng vây, trên cột phủ đầy gai đá bén nhọn, đâm thẳng đến hai người kia. Mạch thuật phòng ngự đủ để không ít thiên tài phải nhức đầu nhưng va chạm với Nam Môn Thường lại chẳng tạo được tác dụng gì, vừa chạm vào liền sụp.

Tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên, bụi bay mù mịt, mỗi một tiếng ầm tương đương với một cây cột ngã xuống.

Mấy người Văn Mộng kinh hãi, Lý Nguyên lại lần nữa chấn chiến mạch môn, một đám cột đá lại vụt lên từ mặt đất.

- Văn Mộng sư tỷ, 'Tường đá' của ta căn bản ngăn không được bọn chúng xung phong, bây giờ nên làm gì?

- Tiếp tục chống đỡ. Những người khác mau tản ra. Lý Nguyên, ngươi và ta cùng một chỗ đối phó Nam Môn Thường và Hoằng Ô.

Mặc dù bây giờ tình huống không ổn, tuy nhiên Văn Mộng vẫn không có lộ ra vẻ nhút nhát.

Đối phương đột nhiên lộ ra thân phận Hạ gia, quả thật khiến nàng trở tay không kịp, thế nhưng Văn Mộng không cho rằng mình nhất định phải thua.

Bởi vì hai bên đều là Thông Huyền thượng cảnh!

Hạ gia linh thể phòng ngự cực cường, không sai, cơ mà Tiềm Long tông Tiềm Long Thập Bát Trảm cũng không phải loại Mạch thuật vô danh.

- Nam Môn Thường, Hoằng Ô, Man Yêu linh thể của chúng giỏi lắm chỉ là tiểu thành. Chỉ cần tìm được cơ hội, đao của chúng ta vẫn có thể cắt ra linh thể của bọn chúng như thường. Lý Nguyên, chú ý, đừng nên đối cứng với chúng.

- Tất cả mọi người, rút đao... Lên!

Nói xong, mọi người lần lượt rút đao.

Trừ bỏ Văn Mộng, Lý Nguyên, những người khác đều chạy về các hướng khác nhau.

Thanh âm hùng hậu của Nam Môn Thường truyền đến:

- Đuổi theo, lần lượt đánh tan ba tên kia cho ta.

- Rõ!

Ba người Vạn Tượng môn gật đầu, mỗi người đuổi theo một đối thủ.

Tiếp đó, mạch môn của Văn Mộng run lên, trường đao xoay một vòng, theo tiếng chấn mở của mạnh môn, trường đao bổ thẳng xuống mặt đất.

Ầm!

Ầm!

Tiếng trước là thanh âm mạch môn chấn chiến.

Tiếng sau là thanh âm đao bổ xuống mặt đất, khoét ra một vết nứt.

Đương nhiên, đao vừa rồi không phải để phô trương thanh thế. Dưới vết nứt do Văn Mộng bổ ra, kim sắc quang mang đột nhiên phóng lên, kim quang cao tới một trượng, dài hai trượng, dọc theo mặt đất tựa như tia chớp chém về phía hai người Nam Môn Thường.

Kim quang chém vào đám bụi đất, tiếng va chạm phát ra, bụi đất lại càng thêm mịt mù hơn.

- Không đau không ngứa.

Thanh âm khinh miệt truyền đến.

Văn Mộng vẫn bình tĩnh đáp:

- Một đao không đủ, vậy thêm mấy đao.

Văn Mộng từ từ lui về phía sau mấy bước, mỗi một bước nàng đều trảm ra một đao.

Ánh vàng lần nữa vụt lên từ mặt đất, lại chém về phía hai người.

Oanh ——

Oanh ——

Sóng khí mang theo âm thanh va chạm khuếch tán ra xung quanh.

Lý Nguyên đương nhiên không thể đứng chơi, trong lúc Văn Mộng sử dụng Mạch thuật, mạch môn Lý Nguyên cũng chấn chiến liên tục, hấp thu mạch khí, sau đó ngưng tụ ra gai đá khắp mặt đất. Mảng gai đá kia có thể dễ dàng giết chết một tên Thông Huyền trung cảnh.

Tuy nhiên khi Nam Môn Thường, Hoằng Ô bước ra khỏi lớp bụi, Lý Nguyên biết, Mạch thuật của căn bản không ngăn được thân thể man ngưu của hai người.

- Văn Mộng sư tỷ, lui!

Lý Nguyên vội vàng hô lên, sau đó mạch môn run lên, mạch khí chậm rãi ngưng tụ thành đoàn đỉnh đầu hắn rồi hóa thành cự thạch.

Lý Nguyên vung tay lên, cự thạch đập thẳng về phía Nam Môn Thường, Hoằng Ô.

Ầm!

Cự thạch nện trên đỉnh đầu Nam Môn Thường, lập tức bị hai cái sừng trâu sắc bén đâm nát vụn.

Hoằng Ô phất tay đánh nát cự thạch, sau đó tiện tay nắm lấy hai khối đá vụn, ném về phía hai người Văn Mộng đang rút lui. Lúc này hai người Văn Mộng đã lui về sau được hơn mười trượng, đang định tiếp tục kéo dài khoảng cách thì đá vụn đã bay tới, Văn Mộng liền nhấc đao đón đỡ.

Thật ra bọn họ có khả năng tránh.

Thế nhưng nếu tránh thì thật quá mất sĩ khí!

Bọn chúng dám đón đỡ, Văn Mộng sao lại không dám?

Đá vụn lập tức bị chém vỡ, Nam Môn Thường tiếp tục đuổi tới. Dĩ nhiên, Man Yêu linh thể phối hợp Mạch thuật làm cho sức phòng ngự, lực lượng kinh người, có khả năng nghiền ép đổi thủ.

Tuy nhiên như vậy cũng có nghĩa rằng tốc độ của hai người vô cùng chậm.

Dù lại lần nữa bị kéo dài khoảng cách, tuy nhiên Nam Môn Thường không hề giận, mà chỉ tùy ý chế nhạo:

- Chạy? Ta xem các ngươi có thể chạy bao lâu? Các ngươi dùng Hoàng cấp Mạch thuật đại thành, căn bản không đả thương được chúng ta. Nếu dùng Huyền cấp Mạch thuật, có lẽ có thể tiêu hao chúng ta, nhưng ngược lại khiến linh thể của các ngươi không duy trì được quá lâu. Nói về đánh tiêu hao, bền bỉ, Vạn Tượng Môn ta chưa từng sợ bất kì ai!

- Vô sỉ!

Lý Nguyên nghe được Nam Môn Thường còn nói chính mình là Vạn Tượng môn, nhịn không được tức giận mắng to.

Cơ mà mắng xong, trong đầu Lý Nguyên lập tức bắt đầu suy nghĩ những lời Nam Môn Thường vừa nói.

Tiêu hao chiến, bên thiệt thòi chính là bọn họ.

Cứng đối cứng càng có khả năng thiệt thòi hơn.

Nên làm thế nào cho phải?

...

Chiến đấu đang tiến vào giai đoạn quyết liệt, hai người Hạ gia ra trận khiến chiến cuộc bỗng nhiên lật ngược, Bộ Lĩnh hơi hoảng hốt rồi.

Tình hình vốn đang tốt, thoắt cái liền thay đổi hoàn toàn, Bộ Lĩnh vội vàng gọi người máu chóng tìm Tông chủ đến.

Khi nhận được tin tức, Bách Niệm Hàn Sơn không kịp để ý gì nữa, dứt khoát lướt qua phù không đảo, đi đến rìa khu vực chiến đấu, mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm vào trận đấu.

- Sao lại để rơi vào trong cạm bẫy Hạ gia? Không phải ta đã dặn các ngươi lựa chọn đối thủ cho tốt rồi sao?

Hai câu hỏi liên tục làm những người chung quanh lập tức sáng tỏ.

Hóa ra đây không phải Bộ Lĩnh vì rèn luyện tân tú mà cố ý an bài.

Bọn họ bị Hạ gia gài bẫy!

Bây giờ mọi người đều đã thấy rõ ý đồ của Hạ gia, chắc chắn là muốn đội ngũ hạt giống của Tiềm Long tông thua.

Tuy chỉ thua một trận nhưng rất có thể sẽ khiến Tiềm Long tông vô duyên với vị trí trước 1000.

Thậm chí khả năng rơi xuống cực kỳ xa trên tân tú bảng.

Thua một trận chí ít bị khấu trừ hơn chín nghìn tích phân, con số phi thường lớn.

Hạ gia và Tiềm Long tông phân tranh suốt mấy trăm năm, hai bên có thắng có thua, lần này xem ra Hạ gia toàn thắng. Chẳng ai ngờ ngoại trừ mấy vị thiên tài kia thì Hạ gia lại còn ẩn giấu được hai thiên tài như Nam Môn Thường và Hoằng Ô.

Cả hai đều có Tiên Thiên dị mạch, lại thêm linh thể, trình độ Mạch thuật cũng không thấp. Trái lại, bên Tiềm Long tông có hơi kém.

Bộ Lĩnh bị Bách Niệm Hàn Sơn liên tục chất vấn hai câu, trên mặt treo đầy vẻ hoang mang ảo não:

- Tông chủ, tình báo của chúng ta đều mua từ Bách Tông liên minh. Ta điều tra rất rõ thực lực, bối cảnh từng thành viên trong tất cả đội ngũ. Nam Môn Thường, Hoằng Ô rõ ràng là người của Vạn Tượng môn. Không hiểu sao đột nhiên lại thành người của Hạ gia?

- Bách Tông liên minh không đến mức điều tra sai chút chuyện nhỏ này... Âm mưu, đây chắc chắn là âm mưu!

Bách Niệm Hàn Sơn tức sùi bọt mép, xoay người nghênh ngang rời đi, phương hướng đi tới đương nhiên là vị trí Hạ gia.

Đám người Bộ Lĩnh vội vàng đuổi theo, để lại mỗi Bách Niệm Hương tiếp tục động viên nhóm Văn Mộng cố gắng lên.

Bách Niệm Hương thấy tình thế không ổn, lập tức hô lớn hơn.

Bởi vì nàng cũng tức giận!

- Văn Mộng sư tỷ cố gắng lên, đánh ngã hai tên khốn kiếp kia đi!

Bách Niệm Hương hô như thế làm người chung quanh bàn tán liên tục.

Đánh ngã?

Đánh như thế nào?

Trước mắt hai người Văn Mộng chỉ có thể cầm chân Nam Môn Thường, Hoằng Ô, hoàn toàn không có biện pháp đối phó.

- Cố gắng làm gì nữa!

Ở đằng sau, giọng nói của một nam nhân đột nhiên vang lên, tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn lại.

Hạ Nghiệp!

Thiên kiêu Hạ gia, đệ đệ của Hạ Kim.

Hạ Nghiệp tề danh với Hạ Kim, nhưng bởi vì Hạ Kim lý giải Man Yêu linh thể sâu hơn, cho nên từ trước đến nay, hắn luôn đứng dưới Hạ Kim một bậc. Lần này Hạ Kim theo Tư Đồ Tu Năng chết rồi, Hạ Nghiệp tự nhiên trở thành thiên kiêu duy nhất trong Hạ gia.

Hạ Nghiệp, người cầm quyền Hạ gia tương lai, lựa chọn duy nhất!

Thêm cả thân phận thiên kiêu nên rất khó để cho người ta không chú ý đến hắn.

Hạ Nghiệp mang theo nụ cười tráo phúng, chậm rãi đi đến bên cạnh Bách Niệm Hương, tươi cười chào hỏi:

- Niệm Hương, đã lâu không gặp.

Bách Niệm Hương giận dữ trả lời:

- Lăn đi, chúng ta không quen!

- Ha, bản lĩnh không lớn, tính tình không nhỏ.

Hạ Nghiệp vẫn giữ nụ cười trên môi, tản ra một cỗ khí chất đặc biệt.

Đương nhiên, trong mắt Bách Niệm Hương cũng như những người Tiềm Long tông, cỗ khí chất đặc biệt này vô cùng đáng ghét, giống như lúc ngươi đang buồn ngủ mà có người cứ cố ý lải nhải bên tai vậy.

Hạ Nghiệp xoay người rời đi, không quên để lại câu khiêu khích:

- Đừng nóng vội, tiếp theo sẽ đến lượt ngươi. Văn Mộng thua, ngươi sao lại không thua?

Dứt lời, Hạ Nghiệp ngửa mặt lên trời, cười to hai tiếng.

Chính diện trào phúng kẻ địch, nhìn kẻ địch từng bước một rơi vào bẫy rập... Thật sự sảng khoái!

Hạ Kim chết rồi.

Hiện tại hắn là độc đinh Hạ gia, thoải mái hơn lúc trước nhiều!

...

Hiện tại, Văn Mộng và Nam Môn Thường đã kéo dài suốt một canh giờ.

Người vây xem, người trên phù không đảo, tất cả đều cảm giác phát chán.

Mỗi một phút, mỗi một giây đều làm người say mê.

Trong hơn một canh giờ vừa rồi, Văn Mộng tiêu hao vô cùng lớn.

Mồ hôi thấm đẫm mái tóc dài, thẩm thấu ra cả quần áo trước ngực và phía sau lưng. Mỗi một lần vung đao, mỗi một lần quay người, mỗi một lần lùi lại, Văn Mộng đều sẽ vẩy mồ hôi ra xung quanh.

Trong thời gian đó, Nam Môn Thường, Hoằng Ô lộ ra rất nhiều sơ hở.

Văn Mộng đương nhiên không bỏ qua cơ hội.

Thế nhưng đa số đều là không công mà lui, thậm chí còn chẳng thể tiêu hao đối phương.

Bởi vì cảnh giới Linh Thể của đối phương rất cao!

Cao đến mức đao của Văn Mộng căn bản không có thể năng tạo ra vết thương trí mạng.

Rõ ràng cùng tuổi, bọn họ mới tiểu thành, vậy mà đối phương đã linh thể đại thành!

Mạch môn của Nam Môn Thường lại lần nữa run lên, hóa thành man ngưu đột nhiên xung phong, sau đó hỏi:

- Văn Mộng, Lý Nguyên, mệt không? Nói thật, gia chủ vì để cho chúng ta gài bẫy các ngươi trên Tân Tú chiến mà đã chuẩn bị tận năm năm. Năm năm qua, chúng ta chủ yếu tập trung tu luyện cảnh giới và linh thể, chỉ vì ngày hôm nay.

- Huyền Cơ hạ phẩm Mạch thuật của các ngươi mới chỉ tiểu thành, căn bản không thể đả thương được chúng ta. Mặc dù chúng ta cũng có tiêu hao, tuy nhiên còn chưa bằng một nửa các ngươi. Đợi thêm một canh giờ nữa, đến lúc ngươi hoàn toàn kiệt lực thì... Ha ha!

Hoằng Ô cười như sấm.

Văn Mộng, Lý Nguyên vẫn tràn đầy chiến ý, mặc dù đã có chút mỏi mệt, thế nhưng hai người bọn họ vẫn không muốn chịu thua.

Văn Mộng rất rõ ràng, nếu cứ tiếp tục tiêu hao như thế, bọn họ chắc chắn phải thua.

Cho nên nhất định phải tốc chiến tốc thắng!

Hiện tại đành phải trông chờ ba người kia giải quyết hết đệ tử Vạn Tượng môn.

Chỉ cần đệ tử Vạn Tượng môn bị giải quyết hết, như vậy cục diện chắc chắn sẽ thay đổi.

- A!

Một tiếng hét thảm tiếng truyền đến.

Văn Mộng, Nam Môn Thường đều nhìn về phía phát ra tiếng hét.

Chỉ thấy một tên đệ tử Tiềm Long tông đã bị đấm văng ra khỏi khu vực chiến đấu, ngã trên mặt đất, đau đến không muốn sống. Sau khi người đó được Bách Tông liên minh khiêng đi, nụ cười của Nam Môn Thường và Hoằng Ô càng thêm xán lạn.

Văn Mộng lập tức nản long.

Xong!

Cục diện tồi tệ nhất đã xuất hiện.

Bốn đánh năm!

Nam Môn Thường cười cười, đột nhiên nhảy lên, đánh xuống hai người Văn Mộng.

Oanh!

Hai người chật vật lách mình né tránh, còn chưa kịp ổn định thân hình, Hoằng Ô lại lao đến.

Văn Mộng vội vàng trảm ra một đao, nghênh kích đối phương, đao này có vẻ mạnh mẽ, đao mang cao tới mấy trượng, thế nhưng sau khi trảm xong, Văn Mộng lại vội vàng chạy đi chứ không định chiến tiếp.

Hoằng Ô va nát đao mang, vừa đuổi theo Văn Mộng vừa chế nhạo:

- Chạy đi, nhớ kỹ sự kinh khủng mà ta mang đến cho ngươi.

Bình Luận (0)
Comment