Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 660 - 【Vip】 Đối Thủ Thứ Hai Của Đội Bất Hủ Tông

【VIP】 Đối thủ thứ hai của đội Bất Hủ Tông 【VIP】 Đối thủ thứ hai của đội Bất Hủ Tông

Chương 660: Đối thủ thứ hai của đội Bất Hủ Tông

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Cục diện đã từ bốn đánh năm chuyển thành ba đánh năm, cuối cùng dừng lại ở hai đánh năm.

Chỉ có hai người Văn Mộng, Lý Nguyên còn đang chống đỡ. Dĩ nhiên, hai người gượng chống đến bây giờ mà chưa có ngã xuống là vì Nam Môn Thường không có kêu ba người còn lại gia nhập vào chiến đấu. Có vẻ như hai người Nam Môn Thường muốn tự tay kết thúc tất cả.

Thoạt nhìn có vẻ như là Hạ gia muốn tự tay kết thúc phân tranh với Tiềm Long Tông.

Tuy rằng Nam hai người Môn Thường cũng không có tu luyện Mạch Thuật Huyền Cấp, nhưng mà sức phòng ngự của Man Yêu Linh Thể phối hợp với mạch thuật Hoàng cấp thượng phẩm quá kinh khủng. Mặc dù hai người Văn Mộng vẫn luôn dùng mạch thuật Huyền cấp hạ phẩm đánh trả, nhưng mà tiêu hao và lợi ích hoàn toàn không tỉ lệ thuận với nhau.

Trước mắt hai người Văn Mộng đã sức cùng lực kiệt, linh thể đã mỏi nhừ, phát run, lần sau phóng thích mạch thuật yếu hơn lần trước. Nhưng mà hai người Nam Môn Thường vẫn biểu hiện tinh lực dồi dào, nhìn dáng vẻ thì có vẻ như là còn có thể đại chiến thêm năm trăm hiệp nữa.

“Văn Mộng, Lý Nguyên, rời khỏi khu vực chiến đấu!” Đúng vào lúc này, Bộ Lĩnh đột nhiên lên tiếng.

Rời khỏi đại biểu cho nhận thua.

Trong mắt đa số mọi người, thua cũng không đáng sợ.

Nhận thua mới đáng sợ nhất.

Bởi vì nhận thua thì có nghĩa là trong lòng ngươi sợ? Như vậy còn xấu hổ hơn là bị đối phương đánh bại nữa!

“Ta...”

Văn Mộng nhìn khu vực phía sau, sau đó lại lui mấy chục bước, đó chính là bên ngoài khu vực chiến đấu.

Nàng do dự.

Nàng không cam tâm nhận thua.

Nàng tình nguyện bị đối thủ đánh bại.

Bộ Lĩnh thấy nàng không nghe thì mở miệng nói tiếp: “Ngươi vẫn còn có ba trận và mười trận thi đấu cá nhân nữa, nên nhìn xa một chút.”

Bộ Lĩnh sợ đối phương khiến cho hai người Văn Mộng tổn thương quá nặng, một khi xuât hiện tình huống này thì có ý nghĩa là trong bất kỳ một trận thi đấu nào sau đó Văn Mộng đều không thể phát huy ra toàn bộ thực lực, nếu còn tiếp tục như thế thì cục diện của Tiềm Long Tông sẽ càng bị động hơn.

“Lý Nguyên, ngươi lui ra ngoài!” Văn Mộng khẽ cắn môi, sau đó quay qua nhìn Lý Nguyên, hô.

“Sư tỷ, vậy ngươi thì sao?”

“Ta... xin lỗi, cho dù ta thua thì cũng phải để cho bọn họ trả giá đắt.”

Văn Mộng quật cường nhấc đao lên, mạch môn lại rung vang.

Ầm!

Mũi đao chĩa xuống đất, sau đó mạnh mẽ vung lên.

Bắt đầu từ dưới chân, ba đạo đao mang vụt lên từ mặt đất, bổ về phía Nam Môn Thường.

Nam Môn Thường nhếch miệng cười một tiếng, không tránh cũng không né, ngược lại, hắn đón đỡ đao mang từ đối diện đánh tới.

Oanh.

Cả hai chạm vào nhau, bụ bặm mù mịt.

Sau đó một luồng sóng khí từ trong khu vực bụi bặm bao phủ bắn ra, xua tán bụi bặm, cũng bắn Văn Mộng bay ra.

Văn Mộng như là diều đứt dây, bị chấn bay ra khỏi khu vực chiến đấu, cũng may Lý Nguyên đã thối lui ra khỏi khu vực chiến đấu từ trước, đỡ lấy nàng.

Đến lúc này, chiến đấu mới hạ màn kết thúc.

Đồng thời cũng mang ý nghĩa đội của Văn Mộng bị trừ tám ngàn chín trăm hai mươi điểm.

Đến lúc này, điểm số kiếm được của những trận thắng trước đó hoàn toàn không có, tích phân đã là số âm.

Cũng may thế giới này cũng không có số âm, tích phân chỉ vọt về mức không thôi.

...

Hôm sau.

Ôn Bình nghiên cứu Hạ Bình, người đứng hạng thứ năm trăm trong Tân Tú Bảng đó một phen, sau đó ngày thứ hai thì hắn cho Hoài Diệp đi đưa thư khiêu chiến.

Nghe nói đội của Hoài Diệp có tích phân không thấp, đồng thời thấy còn có một nhược điểm là Hoài Diệp thì hắn đồng ý đáp ứng.

Hạ Bình là người số một trong thế hệ này của Quý Dương Môn, tứ tinh cự đầu, hắn cũng có ngạo khí của hắn.

Ví dụ như là không cần trưởng bối trong tông môn hỗ trợ.

Từ lúc vừa mới bắt đầu thì hắn đã là một người lãnh đạo, tất cả đội ngũ của Quý Dương Môn hắn đều quản, đồng thời cũng chọn lựa đối tượng khiêu chiến cho tất cả đội ngũ. Có thể nói, Hạ Bình cũng không ngốc, hắn vẫn xem bọn người Hoài Diệp là đối thủ.

Bởi vì hắn cảm thấy bọn người Hoài Diệp cũng sẽ không ngốc!

Đương nhiên, xem bọn người Hoài Diệp là đối thủ và xem bọn họ như đối thủ không thể chiến thắng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Khi nhận được thư khiêu chiến của Hoài Diệp thì Hạ Bình bắt đầu động thủ ở trận thứ ba, đi thẳng tới Bách Tông Liên Minh mua sắm tình báo. Sau khi mua được tình báo thì Hạ Bình chọn đối thủ cho mình trước, mục tiêu khóa chặt ở hạng thứ ba trăm trên Tân Tú Bảng.

“Hạ Bình, Lục Lang này chính là người số một ở Lục gia bây giờ, xếp hạng cao hơn ngươi hơn hai trăm hạng trên Tân Tú Bảng, ngươi suy tính thêm một chút đi. Đoàn đội thi đấu, chỉ có thể thắng, không thể bại. Bại một lần thì tương đương với đánh hai trận vô ích.”

Lão giả đang nói chuyện là Đại trưởng lão của Quý Dương Môn, tuy rằng Hạ Bình có ý nghĩ của riêng mình, hắn cũng hết sức yên tâm, nhưng mà hắn vẫn không nhịn được khuyên một câu.

Hạ Bình lắc đầu, nói: “Đại bá, ngươi quá lo lắng rồi. Ngươi xem tư liệu trên này, Lục Lang thích việc lớn hám công to, ỷ vào mình đã tu luyện công pháp Huyền cấp hạ phẩm đến đại thành, trong trận giao đấu đầu tiên thì đã thành công một chọi ba. Các ngươi nhìn thấy chính là năng lực của hắn mà ta nhìn thấy chính là tâm tình của hắn bây giờ, còn có hành động tiếp theo của hắn.”

“Cõ nghĩa là sao?”

“Trong Bách Niên Thịnh Hội, còn có thế lực bên ngoài Hồ Thiên Địa nhìn, không phải đây chính là cơ hội tốt nhất để chứng minh mình sao? Hắn một chọi ba, chẳng lẽ là để cho mấy kẻ yếu xem? Không... hắn đang làm cho người ở ngoài Hồ Thiên Địa xem. Cho nên chắc chắn tiếp theo hắn cũng sẽ làm như thế. Ai mà không phải là một Thông Huyền Thượng Cảnh chứ? Ta có nắm bắt có thể thắng được hắn!”

“Quá mạo hiểm.”

“Đại bá, ý ta đã quyết!”

Hạ Bình cũng không muốn nói tiếp nữa, Đại bá nghĩ không sai, nhưng hắn cho rằng người trẻ tuổi thì phải có nhuệ khí của người tuổi trẻ.

Đại bá, bọn họ già rồi.

Hắn không muốn chấp nhận cái gọi là ổn định của bọn họ.

Hạ gục loại thiên tài ưa thích một chọi ba này, một khi thắng thì hắn có thể nhận được tán thành và nhiều người lớn tiếng khen hay hơn.

Đương nhiên, hắn không cho là mình sẽ thua.

Thua bởi một mãng phu?

Sao có thể có chuyện đó được?

Nhưng mà Đại trưởng lão của Quý Dương Môn này cũng không phải là một người chỉ bị một hai câu nói là từ bỏ ý nghĩ của mình, nói thẳng: “Ta không phải là đang thương lượng với ngươi! Đổi trường hợp khác, nếu như thua, có lẽ người cũng không giữ được hạng năm trăm trong Tân Tú Bảng của mình.”

Hạ Bình cũng chỉ đáp lại một câu; “Đại bá, ta cũng không phải là đang thương lượng với ngươi! Hơn nữa, ta cũng không cho rằng bọn họ có thể thắng.”

Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Hạ Bình, trong lòng của vị Đại trưởng lão của Quý Dương Môn này càng khó chịu hơn, nhưng hắn cũng biết là hắn không thể rung chuyển được quyết định của Hạ Bình. Hết cách rồi, hắn chỉ đành bỏ ra ngoài đi tìm môn chủ.

Hạ Bình thấy Đại trưởng lão đi ra ngoài thì biết ngay vị Đại bá này của mình muốn đi làm gì, vội hô lên một câu: “Cho dù phụ thân ta đến thì hắn cũng không rung chuyển được quyết định của ta.”

Muốn ăn, thì ăn lớn.

Trận thứ ba, hắn nhất định phải thắng.

Hắn cũng rất muốn lãnh giáo một chút mạch thuật của hệ phái Lục gia. Khi Lục Lang một chọi ba thì hắn dùng nắm đấm đánh phế ba người. Hắn cũng muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là nắm đấm của Lục gia cứng hay là mũi kiếm của Quý Dương Môn hắn bén!

Đóng cửa lại, Hạ Bình bắt đầu sắp xếp đối tượng khiêu chiến cho một đội khác của Quý Dương Môn.

Đội nào nhận được thư khiêu chiến thì ưu tiên lựa chọn đội khiêu chiến.

Không có nhận được thư khiêu chiến thì bắt đầu tìm đội có thực lực ngang nhau. Bởi vì tìm những đội có thực lực yếu hơn bọn họ thì chưa chắc những đội đó sẽ đồng ý.

...

Ngày thứ ba.

Ngày khiêu chiến đúng hạn mà tới.

“Tông chủ, nên xuất phát.” Dưới lầu, Hoài Diệp hô lên.

Ôn Bình ở trong phòng, cất bốn tấm Tuyền Qua Đồ Nhị Tuyền đã bị cải tạo vào, sau khi đi ra ngoài thì Ôn Bình chợt nghĩ đến một vấn đề.

Tuyền Qua Đồ, bán hay là không bán?

Nói thật, bán thì có thể nhận được không ít bạch tinh.

Một tấm Tuyền Qua Đồ thì ít nhiều gì cũng kiếm được mấy trăm miếng bạch tinh.

Bốn tấm thì ít nhất cũng được một ngàn miếng!

Không bán, thì có thể dùng danh nghĩa ban thưởng đưa ba trong số bốn tấm Tuyền Qua Đồ đó cho ba người Hoài Diệp. Trong lúc đang túng quẫn thì đưa ra ngoài ba tấm Tuyền Qua Đồ Nhị Tuyền, thủ bút rất lớn, Ôn Bình có chút không đành lòng.

Một tấm bảy trăm miếng bạch tinh!

Ba tấm chính là hai ngàn một trăm miếng!

“Ừm, chờ đánh xong trận này đi. Vì nhiệm vụ, cần hào phóng một lần thì cứ hào phóng một lần đi.” Ôn Bình bất đắc dĩ cười thầm một tiếng.

“Đi thôi.”

Sau khi xuống lầu, Ôn Bình dẫn năm người Hoài Diệp đi tới bí cảnh.

Đi vào bí cảnh, Ôn Bình cầm thư khiêu chiến, đúng hẹn đến khu vực khiếu chiến thứ bốn mươi bốn.

Trên phù không đảo, người ngồi lít nha lít nhít, Ôn Bình đoán chừng rất nhiều người đã xem suốt mấy ngày liên tục.

Đợi một lát ở bên ngoài khu vực chiến đấu, Hạ Bình dẫn người tới.

Hạ Bình liếc nhìn mấy người Hoài Diệp, quay đầu lại tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh: “Thế nào, Lục Lang có nhận không?”

Thanh niên bên cạnh gật gật đầu, nói: “Nhận. Khi thấy ta tới đưa thư khiêu chiến thì hắn hết sức hưng phấn, nhất là khi nhìn thấy ta.”

“Ừm ừm, đến lúc đó ngươi hãy đánh ngã hắn. Còn chiến thuật, đợi chút nữa ta suy nghĩ một chút, tối sẽ nói cho các ngươi.” Nghe báo Lục Lang đã nhận thư khiêu chiến, Hạ Bình lập tức xắn tay áo lên, dáng vẻ vô cùng hưng phấn.

“Ừm.”

Bốn người bên cạnh khẽ gật đầu.

Rất nhanh, khu vực khiêu chiến trở nên trống không.

Dựa theo thứ tự thì nên tới lượt Bất Hủ Tông và Quý Dương Môn lên.

Đi vào khu vực chiến đấu, người của Quý Dương Môn chỉ liếc mắt nhìn người của Bất Hủ Tông một cái, đa số thời gian còn lại đều bàn chuyện Lục Lang.

Hai người Lục Giang, Lục Tuyết có chút bất đắc dĩ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ bị khinh thường như vậy.

Trước khi vào trận, Ôn Bình lại dặn dò một câu: “Nhớ kỹ, ổn định đội hình, đừng cho đối phương có cơ hội xáo trộn đội hình của các ngươi.”

Nói xong, Ôn Bình lặp lại động tác cũ, tìm đối thủ cho trận khiêu chiến tiếp theo.

Hai người Lục Giang, Lục Tuyết nhìn lại thì đã không thấy tung tích của Ôn Bình, lập tức có chút hoảng.

Ôn tông chủ đi đâu?

Nếu như còn ở đây thì còn có thể chỉ bảo hai người bọn họ một câu.

Đối diện chính là Hạ Bình!

Nhân vật xếp hạng thứ năm trăm trong Tân Tú Bảng.

“Hai người các ngươi nhìn cái gì đó?” Ngay lúc Lục Giang, Lục Tuyết quay qua quay lại nhìn thì Hạ Bình lên tiếng hỏi.

Nói xong, Hạ Bình đi thẳng tới bên cạnh tên Thông Huyền Trung Cảnh nói: “Hai tên Thông Huyền Hạ Cảnh đằng sau đó giao cho ngươi.”

Thanh niên gật gật đầu, cười rất vui vẻ.

“Hạ sư huynh, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

Hạ Bình chỉ vào đám người Lục Tuyết, tiếp tục nói: “Những người khác thì các ngươi tùy tiện chọn, mau giải quyết chiến đấu.”

“Vâng!”

“Vâng!”

“Vâng!”

Ba người gật gật đầu, sau đó bắt đầu thương lượng người nào giải quyết người nào.

Lâm Khả Vô nhìn cảnh này thì bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Chúng ta cũng bắt đầu đi.”

“Được.”

Hoài Diệp, Tần Mịch trăm miệng một lời đáp.

Như cũ, vừa động thủ thì dùng ra Ngự Kiếm Thuật và Hỏa Long Thuật.

Lần này, Tần Mịch trực tiếp vận dụng Địa Ngục Hỏa, Hỏa Long màu đỏ thắm trực tiếp nhào về phía đám người Hạ Bình.

Hoài Diệp không có xông qua Thiên Tằng Giai để lấy được dị mạch Địa Ngục Hỏa, cho nên chỉ có thể phóng ra Ngự Kiếm Thuật. Nhưng mà lần này, Thiên Gia Kiếm đã ra khỏi vỏ.

Thiên Gia Kiếm là La Mịch đưa cho nàng trước khi đi, bởi vì biết Hoài Diệp mới Thông Huyền Hạ Cảnh, thứ nàng am hiểu nhất cũng chỉ có Ngự Kiếm Thuật.

Bình Luận (0)
Comment