Chương 661: Pháp thuật vs mạch thuật, Bất Hủ Tông vs Quý Dương Môn
Thiên Gia Kiếm ra khỏi vỏ, để lại một vết kiếm màu lam nhạt ở trên trời cao.
Giống như là tia chớp đột nhiên xuất hiện trong bầu trời trong.
Sau đó, Thiên Gia Kiếm vọt thẳng vào trong đám người, nhanh chóng giết tới chỗ đám người đó, chỉ thẳng vào trán của tên tiểu thanh niên Thông Huyền Trung Cảnh được giao nhiệm vụ giải quyết Hoài Diệp, Tần Mịch.
Thế như muốn lấy tính mạng của hắn.
Tân Tú chiến, bất luận sinh tử.
Nhưng mà các thế lực lớn vì không muốn gây ra mâu thuẫn không cần thiết, không ảnh hưởng hòa khí trong liên minh cho nên có rất ít người sẽ đoạt mạng đối phương thật.
Nhưng ở trong mắt Hoài Diệp thì người của Bách Tông Liên Minh đều là kẻ địch.
Đối đãi với kẻ địch, Thiên Gia Kiếm không hề thu liễm chút phong mang nào.
Thiên Gia Kiếm vừa tới, một tiếng hô kinh hãi vang lên!
“Thứ quỷ gì?”
Tên thanh niên Thông Huyền Trung Cảnh đó thấy Thiên Gia Kiếm chỉ thẳng tới phía mình thì lập tức giật mình, vội vàng lui về sau.
Nhưng khi nhìn thấy người điều khiển nó là Thông Huyền Hạ Cảnh Hoài Diệp thì lập tức bỏ đi cảm xúc hoảng hốt trong lòng, mạch môn chấn động, sau đó mạch khí hóa thuẫn rồi thuận thế lấy kiếm từ trong tàng giới ra, muốn đỡ lấy thanh kiếm đang bay tới.
Đứng bên cạnh tên thanh niên Thông Huyền Trung Cảnh đó còn có hai tên Thông Huyền Thượng Cảnh, mặc dù bọn họ cảm nhận được sát ý lăng lệ của Thiên Gia Kiếm nhưng bọn họ cũng giống như tên thanh niên đó, không có để ý nhiều. Thấy Thiên Gia Kiếm từ bên cạnh lướt qua, thì kiếm trong tay thuận thế chọt tới, muốn đánh bay nó.
Nhưng mà khi phát hiện tốc độ của mình hoàn toàn không thể so với thanh kiếm bay qua, sắc mặt của mấy người đều biến đổi.
Kiếm của hai người đều đâm vào khoảng không!
Trong chớp mắt, Thiên Gia kiếm đã bay tới trước mặt tên thanh niên Thông Huyền Trung Cảnh đó.
Mạch khí hóa thuẫn bị đâm rách không một chút sức chống cự nào, Thiên Gia Kiếm đâm thẳng vào trong đó, sau đó đâm thủng cánh tay của hắn.
Phốc!
Máu tươi bắn ra.
Tên thanh niên Thông Huyền Trung Cảnh đau nhức kêu lên một tiếng, toàn thân bị Thiên Gia Kiếm kéo bay một vòng trên không trung, sau đó nện xuống đất, khiến cho bụi bay mịt mù.
Bịch!
Bốn người Hạ Bình ngẩn ra.
Những người đang quan chiến cũng ngẩn ra.
Đây là mạch thuật gì vậy?
Mới vừa bắt đầu thì đã khiến cho một người bên phía Hạ Bình bị thương!
Nhưng mà bốn người Hạ Bình sẽ không lạnh lùng đứng tại chỗ tỏ vẻ kinh ngạc tán thán như người xem, bởi vì Hỏa Long cũng đã đánh tới. Hạ Bình cũng bỏ ngày ý nghĩ đón đỡ và phá vỡ Hỏa Long.
Còn chưa kịp nói chuyện thì thanh niên hồng y bên cạnh đã vọt tới.
Ầm!
Mạch môn chấn động, kiếm trong tay đã đánh ra thức thứ nhất.
Người này tên là Nguyên Biên.
Chính là người đứng thứ hai trong đội của Hạ Bình.
Hai mươi bốn tuổi, Thông Huyền Thượng Cảnh, chiếm hạng rất cao trong số ngàn tên trong Tân Tú Bảng.
Mới bị mạch thuật của Hoài Diệp làm cho kinh sợ, thấy người phe mình bị thương, cảm thấy hết sức khó chịu, lập tức hừ lạnh một tiếng: “Điêu trùng tiểu kỹ.”
Nguyên Biên nghĩ, nhất định phải phá mạch thuật mà Tần Mịch phóng ra.
Nếu không, vừa mới khai chiến thì Bất Hủ Tông sẽ chiếm hết toàn bộ phong quang.
Trong đầu của hắn, dị mạch thuộc tính hỏa bá đạo hoặc là mạch thuật thuộc tính hỏa thì còn chưa tới trước mặt là nhiệt độ nóng bỏng đã đập vào mặt rồi.
Nhưng mà hỏa diễm mà Tần Mịch thả ra đã sắp tới trước mắt rồi mà lại không cảm thấy chút cảm giác nóng rực nào.
Đồng thời, từ trước tới giờ dị mạch thuộc tính hỏa có hỏa diễm có nhiệt độ càng cao thì mạch thuật được phóng ra sẽ càng bá đạo.
Cho nên khi phá nó, Nguyên Biên chỉ dùng một thức thứ nhất của mạch thuật Hoàng cấp thượng phẩm.
Kiếm lên, cuốn theo một luồng gió nhẹ thổi tới.
Trong gió nhẹ, kiếm khí màu xanh lam tùy ý bay múa, theo kiếm nâng lên, chút kiếm khí màu xanh lam này bị gió bọc lấy, bắn về phía Hỏa Long.
Nhưng mà khi kiếm khí mà Nguyên Biên thả ra đâm vào cái trán của Hỏa Long thì bị đốt sạch ngay lập tức.
Không chỉ không thể cắt nát Hỏa Long mà ngược lại, số kiếm khí này còn không gây ra được chút động tĩnh nào.
Hỏa Long vẫn không giảm tốc độ!
Vọt thẳng tới chỗ Nguyên Biên.
Sắc mặt Hạ Bình lập tức thay đổi, sau đó giơ kiếm trong tay lên, mạch môn sau lưng cũng rung lên.
Ầm!
Kiếm quang lập tức xuất hiện như là ánh trăng trong sáng, kèm theo thanh kiếm bay múa mà hạ xuống.
Bá bá bá!
Rớt xuống người Hỏa Long thì vẫn như là châm nhỏ rơi xuống biển.
Oanh!
Hỏa Long cũng không có cho đám người Hạ Bình có cơ hội ra tay lần thứ ba, khi vọt tới trước mặt mấy người thì lập tức nổ tung.
Trong nháy mắt, hỏa diễm màu đỏ thắm khuếch tán, hóa phạm vi vài thước xung quanh chỗ nổ tung thành một cái biển lửa.
Hỏa diễm cháy hừng hực, nhưng mà còn nghe được có tiếng kêu đau đớn trong đó: “Tại sao hỏa diễm này lại bá đạo như vậy!”
Bịch!
Bốn người phe Hạ Bình xông vào hỏa diễm.
Mái tóc đen nhánh của hắn gặp nạn trước nhất, tất cả đều bị thiêu huỷ. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, bốn cái đầu trọc đập vào trong mắt. Còn quần áo thì nhờ có tài liệu khác biệt nên khi bọn họ lao nhanh ra cũng không có bị đốt trụi, nhưng lại có chút chật vật.
Có người nửa cái ống tay áo bị đốt trụi.
Có người áo chỉ còn lại có ống tay áo.
Ngoài quần áo, tóc ra thì linh thể cũng chật vật như thế.
Mới trong một thoáng đó, bốn người Hạ Bình cũng cảm nhận được năng lượng của linh thể bỗng nhiên bị tiêu hao hết một phần lớn.
Nói cách khác, linh thể vì không bị thương nặng mà đã triệu tập hàng loạt năng lượng của mình tới để chống cự lại nhiệt đột nóng bỏng đó.
Cùng lúc đó, bốn người không có phát hiện, trong biển lửa, tên thanh niên Thông Huyền Trung Cảnh đó không thể đi ra ngoài.
Sau khi biển lửa do Hỏa Long Thuật nổ tung hình thành tan biến thì tên thanh niên Thông Huyền Trung Cảnh đó đã không thấy tung tích.
Chỉ để lại một thanh kiếm!
Bởi vì Hỏa Long Thuật không phải là Địa Ngục Hỏa thuần túy cho nên không có hòa tan thanh kiếm đó trong một thời gian ngắn được.
Nguyên Biên nhìn thấy cảnh này thì có chút choáng váng.
“Sao hai tên Thông Huyền Hạ Cảnh này có thể phóng ra mạch thuật khủng bố như vậy?”
“Chẳng lẽ là tu luyện mạch thuật Huyền cấp thượng phẩm?”
...
Bốn người nhìn hai người Hoài Diệp, Tần Mịch, trong mắt hiện vẻ kiêng dè.
Đội của Bất Hủ Tông, không đơn giản!
Lúc này, Lâm Khả Vô thấy vòng công kích thứ nhất có hiệu quả thì mở miệng nói: “Hoài Diệp, Tần Mịch, tiếp tục công kích. Dựa theo những gì Tông chủ đã dặn dò, lấy quấy rối làm chủ, có thể khiến cho đối phương bị thương là tốt nhất, nếu như không thể thì quấy nhiễu bọn họ.”
Nói xong, Lâm Khả Vô tiến về phía trước.
Trận hình năm người, vẫn giữ vững đội hình giống như Ôn Bình đã dặn, không có vì bên phe Hạ Bình giảm quân số xuống một người mà tản ra, vẫn tiếp tục duy trì nguyên trạng.
Lâm Khả Vô biết rất rõ, tuy đợt thăm dò đầu tiên, bọn họ chiếm thượng phong, cũng thành công khiến cho đối phương giảm quân số xuống một người, nhưng đối phương còn lại bốn tên Thông Huyền Thượng Cảnh. So sánh hai bên thì đội hình bên mình vẫn kém hơn một chút.
Thắng bại vẫn chưa thể nói chắc được.
Lâm Khả Vô di chuyển, Lục Giang, Lục Tuyết lấy lại tinh thần, hai người vội vàng lấy lại bình tĩnh do Hỏa Long Thuật, Ngự Kiếm Thuật mang tới, vội vàng hỏi thăm Lâm Khả Vô: “Chúng ta có cần thử cưỡng chế loại bỏ một người trước hay không?”
Tại trong lòng hai người, ba người của Bất Hủ Tông đã trở thành nhân vật chủ chốt trong đội!
Thông Huyền Trung Cảnh.
Thông Huyền Hạ Cảnh.
Cảnh giới hoàn toàn không bị để ý tới.
Lâm Khả Vô lắc đầu, nói: “Không cần, cứ dùng trận hình này tiến lên. Lục Tuyết, khi chúng ta đến trước mặt bọn họ thì ngươi phụ trách xông tới bên cạnh hoặc là tìm cơ hội vòng ra phía sau bọn họ. Hoài Diệp, Tần Mịch sẽ phối hợp ngươi. Hoài Diệp, hai người các ngươi lui về sau, có gắng làm sao cho đừng có cách xa ta quá hai mươi trượng!”
Mọi người gật gật đầu, đều làm theo sự sắp xếp của Lâm Khả Vô đâu vào đấy.
Lục Giang, Lục Tuyết vọt thẳng tới đánh giáp lá cà.
Hai đánh bốn, trong nháy mắt áp lực đập vào mặt.
Hoài Diệp, Tần Mịch bắt đầu lui về sau.
Vì giảm bớt áp lực của Lục Giang và Lục Tuyết, trong lúc hai người lui lại thì cũng không có đình chỉ công kích bằng Hỏa Long Thuật và Ngự Kiếm Thuật.
Hỏa Long không ngừng vẫy vùng ở giữa bốn người, cũng không ngừng dùng đầu, đuôi công kích bốn người của Quý Dương Môn.
Thiên Gia Kiếm cũng không ngừng đâm về phía mấy người đó.
Trước mặt Thiên Gia Kiếm thì mạch thuật phòng ngự có cũng như không có, trong nháy mắt là bị đâm thủng hết.
Chuyện bốn người có thể làm bây giờ chỉ là tránh né.
Hạ Bình vì ngăn cản Hỏa Long Châu, cho nên mới tránh né chậm một chút, Thiên Gia Kiếm cắt trúng tay hắn một cái, cắt đứt linh thể.
Mặc dù linh thể của Quý Dương Môn không có sức phòng ngự mạnh mẽ bằng Man Yêu Linh Thể của Hạ gia nhưng trong số linh thể thì cũng có thứ hạng không thấp.
Một thanh kiếm lại có thể dễ dàng cắt da thịt.
Không dám nghĩ, nếu như trốn không thoát, trực tiếp đâm vào ngực...
Hạ Bình biết, đội này cũng không có đơn giản như vậy.
Thông Huyền Hạ Cảnh này không phải thông Thông Huyền Hạ Cảnh bình thường!
Mạch thuật, vũ khí, tất cả đều là đỉnh cao nhất trong Hồ Thiên Địa.
“Giải quyết hai người bọn họ trước! Chúng ta không thể nào lập tức đánh trọng thương Lục Giang và Lục Tuyết được, nhưng hai tên đệ tử Thông Huyền Hạ Cảnh của Bất Hủ Tông lại có thể làm tổn thương đến chúng ta.” Hạ Bình vội vàng chỉ huy người bên cạnh, thuận thế tiến lên, vung kiếm trong tay lên, sau đó một mảnh kiếm khí tạo thành khí cường dựng đứng trước mặt hai người, ngăn cản đuôi rồng quét tới.
Nguyên Biên gật gật đầu, vội vàng nhắm thẳng một bên chạy như bay.
Vừa kéo dài khoảng cách vừa cố gắng tìm cơ hội để tiếp cận hai người Hoài Diệp ở phía sau.
Nguyên Biên vừa đi, Hạ Bình lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Không cần biết là Tần Mịch và Hoài Diệp có dùng con Hỏa Long hoặc là thanh kiếm biết bay đó đi chặn đánh không để cho Nguyên Biên tới gần bọn họ hay không thì đối với mình và đồng đội của mình bây giờ đều là một kết quả khả quan, nếu như làm rối loạn đội hình của bọn họ thì tình huống sẽ hoàn toàn thay đổi.
Chỉ cần Nguyên Biên vọt tới trước mặt của Tần Mịch và Hoài Diệp được thì với cảnh giới hai người bọn họ thì hoàn toàn không chống đỡ được bao lâu.
Bây giờ Hỏa Long và thanh kiếm biết bay đó khiến cho bọn họ sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không thể tập trung đối phó mạch thuật mà Lục Giang phóng ra. Nếu như Hoài Diệp và Tần Mịch dùng mạch thuật chặn đánh không cho Nguyên Biên tới gần thì lại càng tốt hơn nữa.
Không chỉ tình huống sẽ có chuyển biến mà còn có thể đảo ngược thế yếu bốn đánh năm.
Để cho Nguyên Biên đi ngăn chặn hai người Tần Mịch và Hoài Diệp một thời gian hoàn toàn không có vấn đề.
Sau khi Nguyên Biên kéo dài khoảng cách, thấy thanh kiếm và con Hỏa Long đó không có đuổi theo tấn công mình thì lập tức mừng rỡ.
Bành!
Hai chân lập tức đạp một cái, vọt mạnh ra!
Mạch môn cũng theo đó mà run lên, trường kiếm trong tay chỉ thẳng vào hai người, thân thể và kiếm lập tức hóa thành một cái bóng trắng, xuyên qua kiếm khí như cánh hoa bay múa, vọt thẳng tới chỗ hai người Hoài Diệp và Tần Mịch. Khoảng cách hai mươi trượng, chỉ trong chớp mắt là đến.
Lâm Khả Vô quơ Thiêu Hỏa Côn, lập tức nghênh đón.
“Thông Huyền Trung Cảnh mà cũng muốn cản ta? Chiêu này của ta chính là mạch thuật Huyền cấp hạ phẩm Nhất Điểm Kiếm, mặc dù chỉ mới luyện đến tiểu thành nhưng cũng không phải là chỉ là một Thông Huyền Trung Cảnh như ngươi có thể cản được nó.” Kiếm khí quanh thân Nguyên Biên đột nhiên tăng lên, khí thế trực tiếp biến từ bàng bạc chi ý thành một điểm, hội tụ lại trên mũi kiếm.
“Nếu ngươi đã muốn chết thì cũng đừng có trách ta!”
Nói xong, kiếm đã đâm tới trước mắt Lâm Khả Vô!