Chương 662: Thiêu Hỏa Côn, Phong Chi Cấm Cố lại hiện ra!
“Cái tên này đang suy nghĩ gì?”
“Cầm một cây côn mà muốn đón đỡ mạch thuật Huyền cấp hạ phẩm?”
Trên phù không đảo, bên ngoài khu vực chiến đấu, không ít người đang quan chiến đều tỏ vẻ nghi ngờ ngạc nhiên.
Nói thật, dưới tình huống một đánh một, Thông Huyền Trung Cảnh đối đầu với Thông Huyền Thượng Cảnh thì tuyệt đối không có phần thắng.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất là cường giả Thông Huyền Thượng Cảnh với mạch môn bình thường đối đầu với Thông Huyền Trung Cảnh có Tiên Thiên Dị Mạch.
Bởi vì người tu luyện có Tiên Thiên Dị Mạch thì được dị mạch tăng phúc, cho nên mới có sức đánh một trận với Thông Huyền Thượng Cảnh.
Nhưng mà tình huống bây giờ là Thông Huyền Thượng Cảnh có Tiên Thiên Dị Mạch.
Thông Huyền Trung Cảnh Lâm Khả Vô không có!
Dưới tình huống này, Tần Mịch còn dám đón đỡ mạch thuật Huyền cấp hạ phẩm của Nguyên Biên?
“Hắn đang muốn chết hả?”
“Đừng nói càn, bọn họ cũng hết cách rồi. Mặc dù là năm đánh bốn, có ưu thế nhất định về nhân số nhưng như vậy cũng có làm được cái gì đâu? Nguyên Biên vòng qua đó, Lâm Khả Vô này chỉ có thể cắn răng vọt lên. Hắn không lên thì hai người Hoài Diệp đó sẽ gặp nạn.”
“Ai, cũng đúng. Không cắn răng lên thì hai người Hoài Diệp sẽ găp nạn. Bây giờ hai người Hoài Diệp còn có thể dựa vào mạch thuật kinh khủng kiềm chế đám người Hạ Bình. Nếu như hai người Hoài Diệp bị giải quyết thì thắng bại đã có thể định!”
Mọi người ngươi một lời ta một câu.
Mạch môn gần như trong suốt của Lâm Khả Vô cũng mở ra.
Bởi vì gần như trong suốt cho nên đa số mọi người đều cảm thấy đó là mạch môn bình thường, chẳng qua là màu sắc có chút nhạt thôi.
Trên thực tế thì trong số mạch môn bình thường, màu sắc đậm hay nhạt quyết định tư chất của người sở hữu nó.
Màu sắc càng đậm thì tư chất càng cao.
Cái mạch môn gần như trong suốt này của Lâm Khả Vô lập tức khiến cho người ta không khỏi thấy buồn cười.
Trong nháy mắt khi Lâm Khả Vô mở mạch môn ra thì Nhất Điểm Kiếm cũng đâm tới. Mạch môn của Lâm Khả Vô cũng chấn động.
Phong Chi Cấm Cố!
Kiếm ý sắc bén kèm theo sát ý thẳng tiến không lùi của của Nhất Điểm Kiếm lập tức hơi ngừng.
Nguyên Biên cũng ngẩn ra tại chỗ.
Quần áo, tóc, đều đọng lại. Bây giờ chỉ có tròng mắt của hắn là còn có thể chuyển động vài lần.
Trong mắt Nguyên Biên toát ra vẻ sợ hãi, sau đó hắn nhìn cây gậy đen thui đó đánh thẳng vào ngực mình.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Nguyên Biên bị một côn này đánh bay ra như đang hất bay một cục đá.
Mấy vạn người nhất thời trợn tròn mắt!
Chuyện gì vừa mới xảy ra?
“Chuyện này...”
“Vừa xảy ra chuyện gì, tại sao lại là Nguyên Biên bị đánh lùi?”
Mọi người kinh ngạc tán thán, cùng lúc đó, Nguyên Biên bị một gậy hất bay, trực tiếp rơi xuống rìa của khu vực chiến đấu cũng bối rối.
Phốc!
Phun ra một ngụm máu tươi!
Hoàn toàn không còn dáng vẻ của thiên kiêu người mang Tiên Thiên Dị Mạch, xếp hạng trước một ngàn trên Tân Tú Bảng.
Bây giờ hắn tựa như là một kẻ thất bại chiến bại.
Trong mắt tràn đầy hoảng hốt, cùng với thống khổ!
“Thế nào?” Hạ Bình không kịp suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra, vội vàng hỏi thăm Nguyên Biên sao rồi.
Bây giờ tuyệt đối không thể giảm quân số.
Một khi giảm quân số thì chắc chắn bọn họ sẽ thua.
Nguyên Biên cắn răng, nuốt máu trong miệng xuống, sau đó nắm ngực, ráng chống đỡ muốn đứng dậy.
Nhưng mà đau đớn kịch liệt khiến cho thân thể hắn run lên bần bật, Nguyên Biên vất vả lắm mới đứng lên được thì lại xụi lơ xuống, hắn quỳ một chân xuống đất mới giữ vững được thân thể không có chật vật té xuống.
“Ta... không sao...”
Nguyên Biên cắn răng nói ra ba chữ này.
Hắn vừa dứt lời thì một con Hỏa Long bỗng nhiên rơi xuống đất.
Oanh!
Nổ tung ngay bên cạnh Nguyên Biên.
Trong nháy mắt, hỏa diễm nuốt sống cái chỗ đó, Nguyên Biên cũng bị nổ bay ra ngoài.
Lâm Khả Vô thấy thế thì quay đầu lại tán thưởng: “Làm tốt lắm!”
Tần Mịch cười cười, sau đó lại là một cái Hỏa Long Thuật đánh ra ngoài, lần nữa xông vào trong đám người Hạ Bình.
Lâm Khả Vô cũng không còn đứng yên trong coi vị trí của mình mà là gia nhập vào trong chiến đấu, nâng Thiêu Hỏa Côn lên, liên tục quơ múa. Lúc này, hai người Lục Giang và Lục Tuyết cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn tình huống của Nguyên Biên.
Lúc này, Nguyên Biên đã hấp hối bất tỉnh, nằm bất động dưới đất.
Khí tức vô cùng mỏng manh!
Người của Bách Tông Liên Minh vội vàng tới khiêng hắn đi trị liệu.
Trong lòng hai người Lục Giang đồng thời kinh ngạc tán thán.
Quả nhiên!
Lâm Khả Vô càng không đơn giản!
Thông Huyền Trung Cảnh, một gậy đánh cho Thông Huyền Thượng Cảnh ra nông nỗi như vậy, thực lực của hắn kinh khủng cỡ nào?
Cái majhc môn gần như trong suốt đó đúng là đáng sợ!
Có thể mạch môn của Lâm Khả Vô còn tốt hơn Tiên Thiên Dị Mạch của bọn họ nhiều.
“Tốc chiến tốc thắng đi.”
Tiếng Lâm Khả Vô vang lên.
Còn nhớ, đây cũng là lời của Hạ Bình nói lúc mới bắt đầu.
Lục Giang và Lục Tuyết không thể nín được, cười cười, sau đó mạch môn cũng chấn động, thực lực trực tiếp tăng lên đến mức cao nhất.
Bởi vì bọn họ đã không cần phải tiếp tục đánh tiêu hao chiến nữa.
Năm đánh bốn, muốn không thắng cũng rất khó!
Oanh!
Oanh!
Lần này Hỏa Long càng không ngừng hạ xuống, nổ tung.
Tần Mịch không nương tay nữa, cũng hoàn toàn không để ý tới lực lượng của linh thể đang không ngừng bị tiêu hao.
Sau khi Lâm Khả Vô vọt vào đám người, mạch môn lại run lên lần nữa, tiếp tục phóng ra Phong Chi Cấm Cố vào một người trong đó.
Người này chính là người đang vọt tới chỗ hắn, Hạ Bình!
Lúc này Hạ Bình còn chưa nhụt chí, không cần biết là có thể thắng hay không hắn cũng muốn liều một phen. Cho nên việc cấp bách bây giờ là phải phá vòng vây trước. Đừng để mình lọt vào trận thế của đối phương, liên tục bị động bị đánh.
Lâm Khả Vô chính là điểm đột phá mà hắn chọn.
Dù sao thì Lâm Khả Vô chỉ là Thông Huyền Trung Cảnh.
Lâm Khả Vô thấy thế thì không khỏi cười một tiếng, nói: “Mới nãy ngươi không nhìn ra là có chuyện gì xảy ra sao?”
Lời vừa dứt, Hạ Bình thấy được nụ cười của Lâm Khả Vô, nụ cười này khiến cho Hạ Bình cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lúc này Phong Chi Cấm Cố phát động.
Gió dừng lại.
Bụi mù đang bay lung tung cũng ngừng lại.
Hạ Bình cũng cứng đơ như một khúc gỗ.
Thiêu Hỏa Côn đập vào ngực của hắn.
Thiên Gia Kiếm cũng giết tới.
Khí thế hung hăng Hỏa Long đã mở miệng rộng ra, nhìn thế như muốn nuốt gọn Hạ Bình.
Hạ Bình nhìn tất cả những thứ này, bối rối!
Hắn không rõ tại sao mình lại không thể cử động.
Khi hắn vừa định suy nghĩ thì công kích toàn rơi vào trên người hắn, không có cho Hạ Bình bất kỳ một cơ hội suy tính nào hết.
“Lại xảy ra!”
Lần này, có cường giả Trấn Nhạc Cảnh thấy được chi tiết.
Là Hạ Bình đột nhiên bất động!
Có vẻ như là trong nháy mắt biến thành một khúc gỗ.
Điều khiến cho hắn buồn bực là rõ ràng mới nãy Hạ Bình còn khí thế hùng hổ, chiêu thức cũng hết sức cương mãnh, nhưng tại sao lại đột nhiên bất động rồi?
Chỉ có một khả năng duy nhất là đối phương đã khống chế hắn!
“Đây là mạch thuật gì thế?”
“Có thể khống chế không cho một người động đậy được!”
“Rốt cuộc thì Bất Hủ Tông này lại là thế lực gì, tại sao lại có nhiều mạch thuật đáng sợ như vậy chứ?”
“Có ai biết Bất Hủ Tông này là thế lực ở hồ nào không?”
Một cảnh giới Trấn Nhạc Cảnh của Bách Tông Liên Minh lắc đầu, nói: “Không biết... nhưng mà sau này Bất Hủ Tông này nhất định có thể trở thành trụ cột vững vàng trong Bách Tông Liên Minh. Chỉ với ba chiêu mạch thuật thì có thể nói tuyệt đối là thuộc về lưu phái mạch thuật đỉnh cao trong Hồ Thiên Địa!”
“Không biết rốt cuộc tông chủ Bất Hủ Tông này lại là người phương nào, vậy mà có thể bồi dưỡng được đệ tử ưu tú như thế.”
“Thông Huyền Trung Cảnh, Thông Huyền Hạ Cảnh mà lại có thể tỏa sáng trong chiến đấu với hạng trên một ngàn trong Tân Tú Bảng như thế, quả là đáng sợ!”
Mọi người ngươi một lời ta một câu.
Lúc này trong khu vực chiến đấu, Quý Dương Môn chỉ còn lại hai người.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, hình như là đang hỏi đối phương, còn đánh nữa không?