Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 663 - 【Vip】 Bổn Tông Chủ Chỉ Bảo Đệ Tử, Ngươi Xen Vào Làm Gì!

【VIP】 Bổn tông chủ chỉ bảo đệ tử, ngươi xen vào làm gì! 【VIP】 Bổn tông chủ chỉ bảo đệ tử, ngươi xen vào làm gì!

Chương 663: Bổn tông chủ chỉ bảo đệ tử, ngươi xen vào làm gì!

Kèm theo hai người đồng loạt rời khỏi khu vực chiến đấu.

Chiến đấu hạ màn!

Trên một cái phù không đảo, môn chủ Quý Dương Môn đang đàm phán với tộc trưởng của một thế lực tứ tinh cự đầu.

Bàn về những chuyện mà song phương có thể hợp tác với nhau.

Bàn về những tân tú có thể thông gia của hai nhà.

“Tông chủ, thiếu môn chủ… bọn hắn thua.” Lúc này, một tên đệ tử của Quý Dương Môn bỗng nhiên đi tới, nói: “Thiếu môn chủ, Nguyên Biên sư huynh trọng thương.”

“Cái gì?”

Môn chủ Quý Dương Môn và Đại trưởng lão đồng thời quay đầu lại, nét cười trên mặt hơi cứng lại.

Không phải còn chưa đánh với bọn người Lục Lang hay sao?

Hôm nay là đánh với một cái Bất Hủ Tông không có chút danh tiếng nào, hai cái Thông Huyền Thượng Cảnh dẫn theo hai cái Thông Huyền Ha Cảnh.

Sao có thể thua được?

Hai người không để ý tới tới chuyện đang nói nữa, nhanh chân rời khỏi phù không đảo, về nơi ở của mình.

Hạ Bình nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn xà nhà, bên cạnh, Linh Thiện đại sư đang xử lý vết thương.

Môn chủ và Đại trưởng lão của Quý Dương Môn về đến nhà, Hạ Bình đưa mắt nhìn thoáng qua một cái, sau đó lại quay đầu đi...

“Phụ thân, ta thua...”

“Ta xem thường Bất Hủ Tông.”

“Ta xem thường người có can đảm khiêu chiến ta.”

Liên tục ba câu nói, trong lời nói tràn đầy ảo não.

Sau đó đột nhiên thân thể run lên bần bật, khóe mắt có nước mắt chảy ra, ngất đi.

Môn chủ Quý Dương Môn vội vàng cất bước đến bên giường, hỏi: “Tiểu tử thúi, ngươi không sao chứ?”

Linh Thiện đại sư nói: “Bẩm môn chủ, thiếu môn chủ bị thương quá nặng, vừa rồi bởi vì quá mức hối hận cho nên mới chống đỡ được. Bây giờ thấy ngài đã tới, thực sự không chịu được nữa nên mới ngất đi.”

Môn chủ Quý Dương Môn vội hỏi: “Tình huống của con ta thế nào?”

Linh Thiện đại sư trả lời: “Tình huống cụ thể thì trước mặt thiếu môn chủ có kiếm thương, bỏng, đồng thời xương cốt trong cơ thể còn bị đứt mấy cây. Coi như lão phu dùng Linh thiện tốt thì đoán chừng cũng phải tu dưỡng một hai tháng mới có thể khôi phục.”

“Chuyện này...”

Môn chủ Quý Dương Môn lập tức thở dài.

Bách Niên Thịnh Hội Tân Tú Chiến, Quý Dương Môn vô duyên!

Môn chủ Quý Dương Môn đột nhiên quay đầu nhìn về phía mấy người Đại trưởng lão, hỏi: “Bất Hủ Tông này là thế lực của hồ nào, sao lại ra tay hung ác như vậy?”

“Chưa nghe nói qua.”

“Sau khi mấy người thiếu môn chủ xảy ra chuyện thì cơ thể đi tra ngay, bọn họ giống như là một thế lực đột nhiên xuất hiện, trước đó hoàn toàn không có tin tức gì cả.”

Mấy người Đại trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu.

Môn chủ Quý Dương Môn tức giận nói: “Tra, cẩn thận tra! Ta cũng muốn xem xem Bất Hủ Tông này là thần thánh phương nào, cố ý giả heo ăn thịt hổ, phế ta tiền đồ của tân tú của Quý Dương Môn ta.”

...

Thời gian đảo mắt lại qua một ngày.

“Ngươi có xem trận đấu ngày hôm qua không?”

“Là trận nào?”

“Là trận đánh giữa Bất Hủ Tông và Quý Dương Môn.”

“Nghe nói, bốn tên thiên tài Thông Huyền Thượng Cảnh của Quý Dương Môn, hơn nữa đều là Tiên Thiên Dị Mạch mà lại bại bởi một Bất Hủ Tông không chút danh tiếng nào. Bất Hủ Tông đó làm ra một thanh kiếm biết bay, còn có mạch thuật hỏa diễm cực kỳ mạnh mẽ...”

“Hơn nữa rốt cuộc Bất Hủ Tông này có lai lịch như thế nào. Sao trước giờ chưa từng nghe nói tới?”

Ôn Bình đi trên con đường rời khỏi bí cảnh, bên tai vang lên tiếng người đi đường nói chuyện với nhau.

Tuy không nhiều nhưng theo Ôn Bình thì đây là khởi đầu cho trăm triệu người biết Bất Hủ Tông!

“Xem ra vẫn phải giẫm lên cường giả để thượng vị.”

Sau khi chiến thắng trận đánh hôm qua, Ôn Bình cố ý xem thanh tiến độ của nhiệm vụ một chút.

Nhiệm vụ du lịch vòng thứ hai, trước mặt thì đại khái đã có năm sáu vạn người trong Hạo Hãn Thành biết tới sự tồn tại của Bất Hủ Tông.

Trước mắt, con số đang vững bước tăng lên...

Quan sát suốt một ngày hôm qua với một buổi sáng hôm nay, Ôn Bình lại khóa chặt mấy đội tương đối mạnh và có danh tiếng.

Lập lại đường cũ, hắn cho Hoài Diệp đem theo thư khiêu chiến đi tìm mấy đội đó.

Tính toán thời gian thì cũng nên ra tới.

Lúc này, Bách Niệm Hương từ trong bí cảnh chạy ra.

“Tông chủ.”

Ôn Bình quay đầu lại hỏi: “Thế nào, có nhận hay không?”

Hoài Diệp thất vọng, nói: “Không có. Bọn họ đều biết tới trận chiến của chúng ta với Quý Dương Môn ngày hôm qua, bọn họ không chịu nhận thư khiếu chiến!”

Con gái!

Tuy đã xong qua Thiên Tằng Giai, đã lịch luyện tâm cảnh nhưng vẻ thất vọng trên mặt vẫn biểu hiện ra rất rõ ràng.

Hoài Diệp tiếp tục thở dài, nói: “Tông chủ, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Không sao, không cần phải gấp gáp.”

Trong đầu Ôn Bình điên cuồng hiện ra đủ loại ý nghĩ.

Dứt lời, nói thật, hắn cũng không ngờ được những tân tú đó lại nhát như vậy.

Đều là nhân vật tân tú xếp hạng trước năm trăm, cũng có mặt mũi mà lại nhát như vậy!

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Trong giọng nói này còn mang theo chút kinh hỉ.

“Ôn tông chủ!”

Ôn Bình không cần quay đầu lại cũng biết đó là Bách Niệm Hương tới.

Quả nhiên, vừa quay đầu lại thì Bách Niệm Hương đang theo đám người của Tiềm Long Tông đi ra ngoài.

So với nụ cười trên mặt Bách Niệm Hương thì vẻ mặt không cảm xúc của đám người Bách Niệm Hàn Sơn càng khiến cho người ta chú ý hơn.

Ôn Bình hỏi Bách Niệm Hương: “Sao rồi?”

“Thắng một đội do một tân tú xếp hạng hơn năm ngàn trên Tân Tú Bảng dẫn đầu. Xem như không có mất mặt.” Bách Niệm Hương cười cười.

Mục đích ban đầu của nàng là thắng được năm ngàn.

Cho nên có thể thắng được trận chiến này thì nàng rất vui vẻ.

“Tiếp tục cố gắng! Đừng có vui quá, nhớ kỹ, phát huy ưu thế của mình. Đừng dùng khuyết điểm của mình để chống lại ưu thế của đối phương.” Ôn Bình gật gật đầu, không có mừng thay cho Bách Niệm Hương, hắn biết, hạn mức cao nhất của Bách Niệm Hương không phải ở đây.

Chỉ riêng chổi ma pháp thì đã có thể giúp nàng thắng được Thông Huyền Thượng Cảnh.

Chẳng qua là cần phải tốn thời gian dài mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment