Khi các trưởng lão khác của Tiềm Long Tông đi tới thì đều dồn dập khuyên nhủ Bách Niệm Hương để cho tông chủ tỉnh táo lại một chút.
Bách Niệm Hương bất đắc dĩ, đành phải rời đi, sau đó ngoan ngoãn ở trong phòng chờ Bách Niệm Hàn Sơn hết giận.
Cứ như vậy, mấy ngày liên tục phụ thân đều không muốn gặp nàng nhưng thư khiêu chiến lại không hẹn mà tới. Cũng may là mặc dù Bách Niệm Hàn Sơn không muốn gặp Bách Niệm Hương nhưng khi có thư khiêu chiến đến thì lại tự mình đến tìm Bách Niệm Hương.
“Phụ thân!”
Bách Niệm Hương hô một tiếng, nhìn ánh mắt thì có vẻ như không có chút xấu hổ nào.
Bởi vì nàng không cảm thấy gia nhập Bất Hủ Tông là chuyện đáng xấu hổ gì, ngược lại gia nhập Bất Hủ Tông là quyết định tốt nhất mà nàng từng làm.
Bách Niệm Hàn Sơn lạnh lùng nói: “Không cần phải nói nhiều như vậy, bổn tông chủ coi như không có sinh ra ngươi...”
Sau đó, Bách Niệm Hàn Sơn quay đầu lại hỏi Bộ Lĩnh: “Lão Bộ, có nghiên cứu đối tượng khiếu chiến chưa?”
Bộ Lĩnh đáp: “Nghiên cứu rồi, thực lực bình thường thôi, có xác suất rất lớn sẽ chiến thắng.”
Bách Niệm Hàn Sơn nói: “Cẩn thận một chút... nàng có thể không hăng hái, thế nhưng Tiềm Long Tông ta cũng cần thể diện.”
Dứt lời, dạo bước rời đi.
Bách Niệm Hương nhìn bóng lưng phụ thân rời đi, muốn nói lại thôi.
Thầm nghĩ trong lòng: nếu ngài nghĩ là ta không hăng hái, ta sẽ chứng minh cho ngài xem!
Từ khi nàng từ Đông Hồ về nhà thì sư phụ đã từng nghĩ tới kết quả này, cũng biết phụ thân nhất định sẽ như vậy. Bởi vì sư phụ hiểu rõ phụ thân của mình cho nên nàng mới giữ kín không có nói cho phụ thân biết chuyện nàng đã gia nhập vào Bất Hủ Tông.
Kế hoạch của nàng là sau khi mình chứng minh được bản thân thì mới nói chuyện Bất Hủ Tông.
Nhưng bây giờ phụ thân biết sớm.
Thì cũng không sao.
Bộ Lĩnh thở dài, cũng rời đi, nhưng mà vừa đi đến cửa thì bỗng nhiên mở miệng nói: “Niệm Hương, lần này ngươi làm cho phụ thân ngươi quá thất vọng. Ngươi có biết, cử động lần này của ngươi sẽ khiến cho phụ thân ngươi bị Hạ gia chế nhạo như thế nào sao? Đồng thời cũng khiến cho Tiềm Long Tông bị bao nhiêu thế lực chê cười sao?”
Bách Niệm Hương đáp: “Cười? Bọn hắn có tư cách gì cười?”
Là cười Bất Hủ Tông nhỏ yếu?
Ha ha.
Bất Hủ Tông mạnh mẽ, vượt xa tất cả thế lực tứ tinh cự đầu!
Bộ Lĩnh thấy Bách Niệm Hương không có chút hối hận nào thì vẻ thất vọng trên mặt càng đậm hơn.
Đảo mắt đã tới buổi chiều, đám người Bách Niệm Hương đúng hẹn đi tới bí cảnh, chuẩn bị nhận khiêu chiến.
Bách Niệm Hàn Sơn không có quan sát ở khoảng cách gần bên ngoài khu vực chiến đấu mà chọn ở trên phù không đảo, tìm một chỗ xa một chút. Bởi vì chuyện tốt không ra khỏi cửa tiếng dữ đồn ngàn dặm, chuyện của Bách Niệm Hương, Bách Niệm Hàn Sơn kết luận Hạ gia sẽ đến chế nhạo hắn.
Nhưng mà, trốn xa cỡ nào cũng vô dụng.
Hạ gia vẫn tìm tới.
Hạ Hầu dẫn theo một đám trưởng lão ngồi xuống cách Bách Niệm Hàn Sơn không xa, khiêu khích chào hắn.
Bách Niệm Hàn Sơn không để ý đến, đứng dậy muốn rời khỏi.
Hạ Hầu cười ha ha một tiếng, sau đó nói: “Chậc chậc, Bách Niệm Hương đúng là một đứa nhỏ tốt. Tư chất không được tốt lắm mà còn gia nhập vào tông môn lung tung, để cho vẻ mặt của Hàn Sơn đại tông chủ chúng ta khó coi như mất dấu mười mấy cái mỏ bạch tinh.”
Thấy Bách Niệm Hàn Sơn vẫn muốn đi, Hạ Hầu lại nói một câu nữa: “Đi thôi, đi thôi... bây giờ Tiềm Long Tông chỉ có thể trốn Hạ gia chúng ta.”
“Nếu như mấy lời rác rưỡi có thể giết người được thì Hạ Hầu ngươi đã giết ta trăm ngàn lần.” Bách Niệm Hàn Sơn quay đâu lại ngồi xuống.
Đi?
Nếu là đi thì chẳng khác nào thừa nhận là sợ, như vậy thì mất mặt cỡ nào?
Ở lại nơi này, coi Hạ Hầu là không khí là được.
Sau đó, tất cả mọi người của Tiềm Long Tông cũng học theo Bách Niệm Hàn Sơn, nhìn cũng không nhìn người của Hạ gia, cũng hoàn toàn không thèm để ý tới người của Hạ gia đang nói cái gì.
Lúc này, lời nào có thể khiến cho người ta khó chịu thì người của Hạ gia sẽ nói lời đó.
Trong lòng người của Tiềm Long Tông tràn đầy lửa giận nhưng lại không thể phát tiết ra.
Hạ gia thấy Bách Niệm Hàn Sơn giống như một khúc gỗ, không hề bị lay động, khóe miệng nở một nụ cười quái dị.
Hắn biết trong lòng Bách Niệm Hàn Sơn đang rất khó chịu.
Sau đó hắn sẽ để cho Bách Niệm Hàn Sơn biết cái gì còn khó chịu hơn nữa.
“Hàn Sơn, nói cho ngươi một chuyện. Đội khiêu chiến nha đầu nhà ngươi cũng có người của Hạ gia ta. Tất cả đều căn cứ vào cảnh giới tu luyện đao pháp của Tiềm Long Tông người hiện giờ, hoàn mỹ khắc chế.”
Dứt lời, Hạ Hầu ngửa mặt lên trời cười rộ lên.
Bách Niệm Hàn Sơn nheo mắt lại, nhưng mà phản ứng đầu tiên không phải là nhìn về phía Hạ Hầu, mà là nhìn về phía Bộ Lĩnh bên cạnh mình!
Lại trúng bẫy của Hạ gia nữa?
Bách Niệm Hàn Sơn nheo mắt lại, nhưng mà phản ứng đầu tiên của hắn không phải là nhìn về phía Hạ Hầu mà là quay qua nhìn Bộ Lĩnh bên cạnh mình!
Lại trúng bẫy của Hạ gia nữa?
Bộ Lĩnh vội nói: “Tông chủ, ta đã xem tư liệu của mỗi người trong đội khiêu chiến Niệm Hương rất kỹ, không có gì bất thường cả.”
“Tư liệu?”
Hạ Hầu cười không ngừng.
Lần này, rõ ràng là đang chê cười người của Tiềm Long Tông ngây thơ.
Sau đó, Hạ Hầu lại nói: “Nếu như tư liệu có thể chính xác trăm phần trăm thì sao các ngươi lại thua trận đó được?”
“Ngươi!”
Trong đầu Bách Niệm Hàn Sơn xuất hiện một ý nghĩ, đó là tình báo bị người ta cố ý xuyên tạc.
Những tin tình báo này đều là mua được từ Bách Tông Liên Minh, theo lý thì sẽ không xê xích gì nhiều. Cho dù không có chuẩn xác từng chi tiết nhưng cũng có thể thông qua tình báo mà tính được đại khái thực lực của một cá nhân đó ra làm sao.
Chỉ có một khả năng duy nhất là tình báo bị sửa đổi.
Hạ Hầu cười nói: “Hàn Sơn, ngươi là người thông minh, chuyện này hẳn là ngươi cũng nghĩ ra được. Ngươi muốn dùng một Thông Huyền Thượng Cảnh để tăng thêm một ít tích phân cho Bách Niệm Hương, Hạ Hầu ta sao có thể để cho ngươi được toại nguyện chứ?”
...