Kèm theo từng tiếng va chạm vang lên, Hạ Lan Sơn không bị ảnh hưởng chút nào, những đao ý cương mãnh, đao mang đó không còn lực sát thương như vừa rồi. Sau khi đánh văng mấy đao ý, đao mang này, Hạ Lan Sơn vọt thẳng tới chỗ Bộ Lam.
Lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ có hai mươi mét.
Đối với Thông Huyền Thượng Cảnh thì cái này đã không tính là khoảng cách.
Chỉ cần có một cơ hội thì ở ngoài hai mươi mét này đã đủ để dùng cơ hội đó để giành được thắng lợi.
Cho nên Bộ Lam chỉ có thể đánh trả!
Đao trong tay lại vung lên, lần này chém ra ba mươi đao thì không hề có trực tiếp công kích Hạ Lan Sơn như vừa nãy mà là sau kh đao mang, đao ý được chém ra thì lại đột nhiên từ ba mươi đao biến thành một đao, hội tụ lại thành một điểm.
Một điểm này chính là một luồng đao ý.
Một điểm này chính là một đạo đao mang.
Mang tới cho người ta một cảm giác, một đao này mạnh mẽ hơn ba mươi đao lúc nãy rất nhiều.
Bộ Lam gầm lên một tiếng: “Tiểu nhân hèn hạ, xem đao!”
Tứ Ý Đao!
Viên mãn cảnh!
Ứng chiến Man Yêu Linh Thể của Hạ Lan Sơn!
“Viên mãn?”
Hai con ngươi của Hạ Lan Sơn lập tức co rút lại.
“Viên mãn?”
Hai con ngươi Hạ Lan Sơn lập tức co rụt lại.
Chờ phản ứng lại thì đao ý ngưng tụ lại từ ba mươi đao của Tứ Ý Đao đã từ đối diện chém tới. Khoảng cách gần trong gang tấc, tốc độ của đao ý lại cực nhanh, Hạ Lan Sơn muốn tránh là chuyện không thể.
Hết cách rồi, hắn chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng.
Man ngưu sau lưng cũng ngẩn đầu lên, sừng thon dài đón đỡ lấy đao ý đánh tới.
Con man ngưu đó không có kêu bò... ò... nhưng mà những người xung quanh lại cảm thấy như là có tiếng kêu bò... ò... lọt vào trong tai.
“Con man ngưu này không có há mồm mà sao cũng có thể phát ra âm thanh được?”
Trong tiếng chấn kinh của mọi người, đao ý và sừng ngưu đụng vào nhau.
Ầm!
Một tiếng nổ như tiếng sấm vang lên.
Theo đó là đợt sóng khí mạnh mẽ khuếch tán ra xung quanh, thổi cho mấy người Bách Niệm Hương cách rất xa cũng lung lay muốn ngã.
Trong trung tâm trận chiến, sau khi chém ra một đao, Bộ Lam sát ý tuôn trào, trực tiếp vọt tới cận chiến với Hạ Lan Sơn.
Mạch môn rung động, Tứ Ý Đao viên mãn cảnh không ngừng chém vào hư ảnh con man ngưu đó. Hạ Lan Sơn cũng gầm thét lên một tiếng, không ngừng đối chiến với đao của Bộ Lam, phát ra tiếng vang, tạo thành sóng khí, khiến cho người xem mà sợ hãi.
Rất khó tưởng tượng được đây là trận chiến giữa hai người trẻ tuổi.
Bên ngoài khu vực chiến đấu, trên phù không đảo, không thiếu mấy nam tử trung niên Thông Huyền Thượng Cảnh mới qua bốn mươi tuổi cảm khái một tiếng.
Thiên tài đúng là khiến cho người ta đố kỵ!
Likn, tiếng bàn tán xôn xao khắp phù không đảo.
“Thế hệ này của Hạ gia đúng là mạnh đến mức không còn gì để nói, thế lực tứ tinh cự đầu bình thường có thể xuất hiện ba bốn thiên tài như Nam Môn Thường thì đã rất mạnh mẽ rồi, nhưng mà thế hệ này của Hạ gia lại xuất hiện tới bảy tám người, gấp đôi người ta!”
“Cho dù Hạ gia không bẫy Tiềm Long Tông thì Tiềm Long Tông cũng không thể nào chống lại Hạ gia về xếp hạng trên Tân Tú Bảng. Tiềm Long Tông chỉ có một mình Văn Mộng Nhất mà thôi.”
“Xem ra tranh đấu giữa hai nhà không tới một hai trăm năm cũng có thể hạ màn kết thúc.”
“Hẳn là vậy, có lẽ cũng không cần lâu như vậy. Đợi đến thời đại của mấy người Bách Niệm Hương, Văn Mộng thì chắc chắn không thể chống lại Hạ gia. Có nhiều tài nguyên như vậy mà Bách Niệm Hương mới Thông Huyền Hạ Cảnh, hơn nữa hình như nàng còn gia nhập vào một tiểu môn phái!”
“Chuyện này chúng ta biết, căn cứ mấy người nhìn thấy chuyện hôm đó nói lại thì hình như là một tông môn không có chút danh tiếng gì.”
Kèm theo mấy lời bàn tán này, mặt Bách Niệm Hàn Sơn lại nghiêm lại, giống như là một cục sắt bị nung đỏ đột nhiên nhúng vào trong nước.
Hết lần này tới lần khác những người đang bàn tán này đều là thế lực tứ tinh, hoặc là người của thế lực tứ tinh cự đầu, thân phận của Bách Niệm Hàn Sơn hắn nhiều nhất chỉ khiến cho người ta kiêng kỵ, còn không đến mức khiến cho người ta sợ hãi. Hoàn toàn không chặn được miệng của những người này.
Hạ Hầu liếc nhìn Bách Niệm Hàn Sơn, cười nói: “Mặc dù không ngờ được Bộ Lam này có thể tu luyện mạch thuật Hoàng cấp thượng phẩm đến viên mãn, nhưng Hàn Sơn... ngươi nên nhận thua. Thế hệ này, thế lực hai bên chúng ta ngang nhau, nhưng đến đời của bọn Bách Niệm Hương thì các ngươi lấy cái gì để đánh? Về chuyện này nữ nhi của ngươi nhìn thấu hơn ngươi nhiều, dứt khoát gia nhập vào tông môn khác, không cần ở lại từng bước suy sụp theo Tiềm Long Tông. Cũng có thể nói là thông minh?”
“Tư Đồ Tu Năng cũng đã chết, các ngươi chống qua được một trăm năm này rồi nói tiếp!” Bách Niệm Hàn Sơn lạnh giọng trả lời.
Hạ Hầu từ chối cho ý kiến, cười nói: “Có thể ngươi không biết, thực ra thì Hạ gia đã vượt qua thời đại phải dựa vào Tư Đồ Tu Năng rồi, bây giờ chúng ta với hắn chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Hắn giúp ta, ta giúp hắn, đôi bên cùng có lợi mà thôi. Hắn chết, chúng ta sẽ ít đi một chút gì đó, nhưng mà thực lực của Hạ gia vẫn còn đó. Đâu như ngươi, phải chú ý một chút, đừng có đợi không được bọn họ trưởng thành thì đã bị tức chết...”
Nói xong, Hạ Hầu cười to vài tiếng.
Tiếng cười quanh quẩn trên không phù không đảo, kéo dài không dứt.
Lúc này Bách Niệm Hàn Sơn nắm chặt hai bên ghế, tay siết thật chặt, cơ gò má giật giật.
Nhưng mà Bách Niệm Hàn Sơn cũng không có bùng nổ.
Hắn đang chờ.
Không phải là Hạ Hầu thích chơi âm mưu, dương mưu sao?
Nếu như Bộ Lam thắng.
Hôm nay hắn cũng có thể mở mày mở mặt một phen.
Thời gian cứ từng chút từng chút trôi qua như vậy, vốn là một đội năm người thi đấu thì giờ lại biến thành đơn đấu.
Bởi vì giữa Bộ Lam và Hạ Lan Sơn, chỉ cần một bên thắng hoặc bại thì đều đại biểu cho kết quả của trận đấu đội này.