Chương 670: Mưu lợi? (2)
Khi bị tầm mắt của mọi người khóa chặt, Hạ Hầu cực kỳ lạnh lùng nghiêng đầu qua một bên, nhưng cũng không phải là không nói một lời, chật vật rời đi. Hắn quay đầu lại, cao giọng nói: “Thắng được một trận thôi mà làm như là Tiềm Long Tông đã đạt được đệ nhất Tân Tú Bảng vậy. Hơn nữa, chỉ thắng được một người trong Hạ gia ta, hơn nữa còn là người tương đối vụng về trong số những người xuất chiến của Hạ gia ta. Như vậy mà cũng đắc chí cho được?”
“Đúng rồi! Như vậy mà cũng có thể đắc chí được? Đúng là có can đảm, đúng là có bản lĩnh, có dám nhận thư khiếu chiến của Nam Môn Thường hoặc là Hạ Nghiệp hay không?” Một tên trưởng lão sau lưng Hạ Hầu lên tiếng, tỏ vẻ khinh bỉ.
Sau đó, bọn người trong Hạ gia cũng thi nhau lên tiếng hùa theo: “Xếp hạng từ một ngàn trở lên trên Tân Tú Bảng, sợ là lần này các ngươi không ai có thể lọt vào, như vậy cũng đáng vui vẻ hả?”
Nghe nói như thế, mấy người đang có mặt ở đây muốn xem trò hay của Hạ gia cũng không khỏi lắc đầu, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Đúng vậy, Tiềm Long Tông chỉ thắng một trận mà thôi.
Hơn nữa còn không phải là thắng được người nổi bật trong số thiên tài của Hạ gia.
“Ai, vốn cho rằng có thể mở mày mở mặt, không ngờ kết quả lại ngược lại.”
“Hết cách rồi, nội tình không bằng Hạ gia.”
“Đau lòng cho Tiềm Long Tông nha.”
Tiếng bàn tán lại nổi lên.
Thấy hướng gió thay đổi, Hạ Hầu rất tự nhiên xoay người lại, trên mặt lại nở một nụ cười đắc ý và kiêu ngạo.
Sau đó quay qua nhìn hai đội của Hạ Nghiệp và Nam Môn Thường nói: “Đưa thư khiêu chiến cho bọn họ!”
Dứt lời, hắn hứng thú nhìn đám người của Tiềm Long Tông sau lưng.
Nhất là khi đối mặt với Bách Niệm Hàn Sơn thì sắc mặt giận dữ, tràn đầy ý lạnh mới nãy đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Thay vào đó là một nụ cười đắc ý.
Giống như là đang muốn nói với Bách Niệm Hàn Sơn là: Không có thực lực, có thể may mắn thắng một lần, nhưng là cuối cùng thì vẫn sẽ mất mặt.
Thấy thiên kiêu đỉnh cấp Hạ Nghiệp, Nam Môn Thường của Hạ gia chia nhau cầm hai tấm thư khiêu chiến đi xuống dưới thì người đang quan chiến trên phù không đảo và người đang quan chiến ngoài khu vực chiến đấu đều dồn dập nở nụ cười.
“Chiêu này của Hạ gia tuyệt lắm!”
“Tiềm Long Tông vừa lấy lại được một chút mặt mũi thì kết quả là bây giờ lại phải mất mặt?”
“Nếu nhận thì mặc dù không có mất mặt nhưng chắc chắn là phải thua. Nếu không nhận thì có mấy vạn người đang xem, nếu chuyện này truyền ra, không được mấy ngày thì đoán chừng tất cả thế lực tứ tinh cự đầu đều đều biết chuyện này.”
Nghe được mấy người này bàn tán với nhau, Bộ Lĩnh hoảng hốt, vội thấp giọng hỏi thăm Bách Niệm Hàn Sơn: “Tông chủ, chúng ta nên làm cái gì?”
Bách Niệm Hàn Sơn vừa muốn nói chuyện thì Hạ Hầu lại lên tiếng chặn họng hắn trước.
“Ài!”
“Nếu như muốn kéo dài thời gian thì không sao cả, Hạ gia ta có hai đội, đội nào cũng có thể chờ được!”
Khách sạn.
Hoài Diệp tay cầm Truyền Âm Thạch, cười nói với mấy người trên Vân Lam Sơn: “Nói thật ra thì Hạo Hãn Thành quá đáng sợ. Tùy tiện nhìn một chút cũng có thể nhìn thấy người của thế lực tứ tinh cự đầu, tông chủ rồi phó tông chủ. Chà chà!”
Bên kia, Vân Liêu cười khẽ một tiếng, nói tiếp: “Nếu là chỗ tổ chức Bách Niên Thịnh Hội, có nhiều thế lực tứ tinh cự đầu như vậy cũng không kì lạ. Đi, Hoài Diệp, ngừng nói chuyện phiếm đi, ta có chuyện muốn nói với tông chủ.”
Hoài Diệp gật gật đầu.
Ôn Bình đứng một bên, nghe Vân Liêu nói như vậy thì lấy Truyền Âm Thạch của mình ra, kết nối với Truyền Âm Thạch trong tay Vân Liêu.
“Vân trưởng lão, có chuyện gì?”
“Tông chủ, sau khi Anh Chiêu vào tông, tổng thể mà nói thì tiến độ tu luyện rất không tệ. đối với hắn thì mỗi người trông tông môn chúng ta tu luyện đều như hổ thêm cánh. Nhưng mà mấy vị cường giả của Tán Nhân Dịch mỗi ngày đều đứng đợi ở dưới chân Vân Lam Sơn.”
Trong mắt Vân Liêu và rất nhiều trưởng lão thì Tán Nhân Dịch cũng không phải là thế lực miêu a cẩu gì đó, nhất định phải xem trọng.
Ít nhất không thể để cho bọn họ chờ lâu như vậy được.
Thêm một người bạn vĩnh viễn tốt hơn thêm một kẻ địch.
Ôn Bình giật mình, nói: “Suýt chút nữa quên bọn họ.”
Vân Liêu nói tiếp: “Tông chủ, vậy có cần ta đi tìm bọn họ hay không?”
“Không cần. Thực ra thì không có gì đáng nói, thay ta hỏi bọn họ một chút, Tán Nhân Dịch nguyện làm phụ thuộc của Bất Hủ Tông không?”
“Tông chủ, ngài nghiêm túc sao?”
Vân Liêu ngáo, Tán Nhân Dịch là thế lực lớn thứ hai trong Hồ Thiên Địa.
Mặc dù không bằng Bách Tông Liên Minh nhưng cũng không có kém hơn Bách Tông Liên Minh bao nhiêu.
Câu nói này của tông chủ quá kinh người!
Ôn Bình dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói: “Ngươi nghe xem ta có giống như là đang nói đùa sao? Ngươi cứ y như lời ta dặn dò mà hỏi bọn họ là được. Nếu như bọn họ không muốn thì lại bàn lại chuyện đồng minh. Nhớ kỹ, là ‘bàn lại’. Đừng có bọn họ còn chưa từ chối trở thành phụ thuộc của Bất Hủ Tông thì ngươi lại làm lộ ra ý đồ có thể trở thành đồng minh. Bởi vì so với đồng minh, ta càng hy vọng Bất Hủ Tông có thể có được một thế lực như Tán Nhân Dịch làm phụ thuộc.”
“Đã rõ.” Vân Liêu gật gật đầu.
Mặc dù không biết tại sao Tông chủ lại có niềm tin như thế nhưng Vân Liêu cảm thấy vẫn nên tin Tông chủ cho thỏa đáng.
Có vẻ như trước giờ toog chủ chưa bao giờ làm chuyện mà hắn không nắm chắc.
Thu Tán Nhân Dịch làm phụ thuộc!
Ông trời ơi..!
Chỉ sợ ý nghĩ này là ý nghĩ to gan nhất trong vòng ngàn năm nay ở Hồ Thiên Địa chứ?
“Vậy cứ như thế... à đúng rồi, có một chuyện ra quên mất, mỗi ngày ngươi đi tới Thính Vũ Các một chuyến, ta mở quyền cho ngươi đi vào Thính Vũ Các. Trên cái bàn trong trong đó, mỗi ngày sẽ có ba cái hạt giống của Bất Tử Thụ, ngươi đưa chúng nó cho đám Xích Mục Cự Viên.”
“Đã rõ.”
“Vân trưởng lão, ngươi đi mau đi.”
“Vâng, tông chủ.”
Ôn Bình bỏ Truyền Âm Thạch xuống, tiếp tục nghiên cứu đối thủ đội chiến.
Bây giờ những đội biết Bất Hủ Tông hoàn toàn không có nhận thư khiếu chiến, Ôn Bình chỉ có thể đặt mục tiêu ở các khu vực chiến đấu xa một chút. Đội ở khu vực chiến đấu xa một chút thì hẳn là sẽ có rất nhiều đội chưa từng nghe tới Bất Hủ Tông.