Chương 669: Mưu lợi?
Mặc dù nàng mới luyện Ngự Kiếm Thuật đến nhập môn, nàng thử mấy lần, tuy Ngự Kiếm Thuật không thể trực tiếp giết chết Hạ Lan Sơn nhưng mà không phải chỉ có một cách để làm chết Hạ Lan Sơn, giết chết hắn thì không nhất định phải dùng kiếm của mình.
Chỉ cần không ngừng khiến cho hắn bị thương thì linh thể của Hạ Lan Sơn sẽ tiêu hao rất nhanh, đến lúc đó muốn cản Bộ Lam đao cũng khó khăn.
Bạch!
Kiếm hóa thành một vệt trắng, không ngừng bay tới bay lui quanh người Hạ Lan Sơn, vẫy vùng trong bụi mù do chiến đấu tạo ra.
Mỗi một lần lướt qua thì kiếm này đều để lại một chút dấu tích trên người Hạ Lan Sơn.
Hoặc vết thương.
Hoặc khiến cho hắn hoảng sợ.
Hoặc khiến cho hắn thất thố.
Cảnh tượng này đập vào trong mắt của đám người Hạ gia trên phù không đảo, bọn họ lập tức trừng to hai mắt, không thể tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mình.
“Đây là mạch thuật gì?”
“Trời đất ơi, người đứng ở hơn mười trượng bên ngoài mà lại có thể thao túng kiếm bay tới bay lui. Đồng thời mỗi một kiếm đều có thể tạo thành tổn thương cho Man Yêu Linh Thể.”
“Chẳng lẽ Bách Niệm Hương này học được từ một vị cường giả kiếm đạo đỉnh cao nào đó?”
“Chẳng lẽ là Sơn Xuyên Hải Hà Mạc Tử Kiếm?”
“Không phải, mặc dù Mạc Tử Kiếm là đệ nhất kiếm khách ở Hồ Thiên Địa nhưng kiếm của hắn cũng không thể rời tay. Hắn luyện là nhân kiếm hợp nhất. Người và kiếm là một thể.”
“Vậy thì Bách Niệm Hương đó bái người nào mới học được kiếm pháp huyền diệu như thế?”
Tiếng bàn tán sôi nổi khắp bốn phía, lúc này, nụ cười đắc ý trên mặt người của Hạ gia cũng đã tan biến không còn tăm tích.
Hạ Hầu cực kỳ không phục nhìn phía dưới, sau đó nói: “Hài hước, thân là người của Tiềm Long Tông mà lại dùng kiếm pháp của lưu phái khác!”
“Hạ Hầu, nếu như lời rác rưởi có thể giúp cho Hạ Lan Sơn thắng được tranh tài thì câu nói này của người đã đủ để cho Hạ Lan Sơn leo lên hạng nhất của Tân Tú Bảng.” Lúc này Bách Niệm Hàn Sơn thấy thế cục đột nhiên thay đổi thì trong lòng thầm hô quá đã.
Đương nhiên, biểu cảm của Hạ gia khiến cho hắn càng thoải mái hơn.
Vốn từng người bọn họ đều cười như người chết, vừa nhìn thấy thì đã thấy ghê tởm.
Tiểu nhân đắc chí.
Bây giờ, từng người bọn họ đừng nói là không cười nói, bộ mặt còn như là ăn trúng khổ qua.
Hình ảnh này thiệt là quá đã rồi!
Bộ Lĩnh ngồi bên cạnh cũng cười hì hì nói: “Đại cục đã định.”
“Hạ Hầu, lần sau đừng để cho người của các ngươi chuyên tu linh thể, ăn no rửng mỡ luyện chính mình thành đống cát làm cái gì... thỉnh thoảng cũng nên tu luyện mạch thuật một chút. Ngươi ưa thích bị đánh nhưng chưa chắc là dòng dõi bên trong gia tộc người cũng ưa thích. Bây giờ phòng ngự của Man Yêu Linh Thể không có tác dụng, Hạ Lan Sơn thậm chí ngay cả một chiêu để đánh trả cũng không có... đây chính là bài học.”
Bách Niệm Hàn Sơn tỏ vẻ quan tâm nói.
Nhưng mà dáng vẻ quan tâm của hắn nhìn giống như đang khinh bỉ hơn, biểu cảm trào phúng có lực sát thương cực lớn.
Hạ Hầu hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đứng dậy, rời đi giống như Tiềm Long Tông trong ngày Bách Niên Thịnh Hội khai mạc.
Bách Niệm Hàn Sơn cũng đứng dậy theo, quay qua nhìn Hạ Hầu đang muốn đi gấp, nói: “Hạ Hầu, xem ra đời sau, Hạ gia các ngươi phải từ bỏ Man Yêu Linh Thể... Man Yêu Linh Thể cảnh giới đại thành mà một thanh kiếm cũng đỡ không nổi.”
Bộ Lĩnh nói theo: “Chúng ta đành phải mở rộng kiếm pháp, chờ khi trở về tông thì lão phu sẽ hiệu triệu các đệ tử đều luyện kiếm.”
Hai người ngươi một câu ta một câu, chọc cho Hạ Hầu giận đến lông mày rung liên tục.
“Đừng vui vẻ quá sớm, mưu lợi một lần, chẳng lẽ còn có thể có lần thứ hai?” Hạ Hầu lạnh lẽo nhìn phía trước, không muốn tiếp tục để ý tới Tiềm Long Tông nữa. Nhưng mà hắn đang muốn đi thì nghe được một tiếng hét thảm xuyên thủng bầu trời!
Hạ Hầu đưa mắt nhìn xuống dưới, Hạ Lan Sơn đã ngã xuống trong vũng máu, đao của Bộ Lam còn cắm ở ngực hắn.
Nhưng mà ánh mắt của hắn chỉ tập trung vào Bách Niệm Hương, còn có thanh kiếm vừa mới bay trở về trong tay nàng.
Chính là nó đã phá vỡ trận tranh tài thắng bại không phân rõ này.
Chính là nó trực tiếp đưa quả thắng lợi cho Tiềm Long Tông.
Nó cũng là thứ duy nhất hoàn toàn không thèm để ý tới mạch thuật phòng ngự Man Yêu Linh Thể.
Đao của Tiềm Long Tông, cho dù là mạch thuật Hoàng cấp thượng phẩm hay là Huyền cấp hạ phẩm thì đều không phá được phòng ngự của Man Yêu Linh Thể. Nhưng mà kiếm của Bách Niệm Hương lại có thể đâm thủng phòng ngự của Man Yêu Linh Thể, trực tiếp tổn thương đến thể xác.
“Bốn người các ngươi, nhận thua hay là chết, chọn một đi.” Bách Niệm Hương mở miệng nói.
Hạ Hầu nghe được câu này thì lông mày lập tức run lên.
Mới nãy Bách Niệm Hương cũng hỏi như thế.
Hạ Lan Sơn không để ý đến!
Cho nên hắn chết.
Bốn người nghe nàng hỏi như vậy thì vội vàng kêu lên: “Nhận thua! Nhận thua!”
Nói đùa.
Thua thì cũng chỉ tương đương với đánh hai trận uổng công thôi.
Không nhận thua thì sẽ chết.
Bọn họ đứng ở phía Hạ gia, mà đối thủ thì lại là tử địch Tiềm Long Tông.
Bách Niệm Hương tiếp tục nói: “Vậy thì lăn ra ngoài đi.”
Bốn người hai mặt nhìn nhau, thấy thanh kiếm đang lơ lửng trước mặt Bách Niệm Hương thì hơi hồi hộp một chút, đành phải nằm rạp xuống đất, sau đó lăn ra khỏi khu vực chiến đấu như một cái thùng gỗ. Tiếng cười vang từ khắp bốn phương tám hướng truyền đến.
Mọi người đều biết mục đích mà Bách Niệm Hương muốn làm như vậy.
Chính là đang muốn làm cho Hạ gia mất mặt!
Làm như vậy càng khiến cho Hạ gia khó chịu hơn là giết người của Cổ Nguyệt Các.
Sau đó, mấy vạn người hướng mắt nhìn lên trên phù không đảo, muốn nhìn biểu cảm của Hạ Hầu lúc này. Đối với người có thể đi vào trong bí cảnh xem tranh tài thì khoảng cách giữa hai nơi hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.
Đừng nói là con mắt có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thậm chí ngay cả người ở phía trên nói cái gì, chỉ cần tập trung nhìn chăm chú thì cũng có thể nghe được rất rõ ràng.