Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 672 - 【Vip】 Chấp Nhận Khiêu Chiến!

【VIP】 Chấp nhận khiêu chiến! 【VIP】 Chấp nhận khiêu chiến!

Chương 672: Chấp nhận khiêu chiến!

Dù đã có Tam Tuyền Tuyền Qua Thân Tượng ở trong tông môn nhưng mà thái độ của Ôn Bình khi có một Nhị Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng như hắn gia nhập thì vẫn nhiệt liệt như thế. Chỉ riêng điểm này thì đã cao hơn rất nhiều tông chủ tứ tinh cự đầu một bậc rồi, cũng đủ để thấy được lòng dạ của hắn!

Ít nhất như thế này cũng đủ để chứng minh là hắn không chọn lầm người!

Ôn Bình nói: “Hô Lan đại sư, vậy chuyện nhập tông và sắp xếp chức vị cụ thể như thế nào thì chờ chúng ta về tông rồi nói sau.”

“Vâng, Tông chủ.”

Hô Lan gật gật đầu.

Khi nào cho chức vị gì gì đó thì để sau đi.

Hắn tin tưởng Ôn Bình sẽ không để cho “ở lãnh cung” ở Bất Hủ Tông.

Hô Lan chợt nhớ tới mình còn có một vấn đề nữa: “Đúng rồi, Ôn tông chủ, Bách Niệm Hương của Tiềm Long Tông gia nhập vào Bất Hủ Tông thật sao?”

Mấy ngày này có không ít người lan truyền chuyện này.

Nhưng mà không ai biết tông môn mà Bách Niệm Hương gia nhập vào là Bất Hủ Tông nhưng mà Hô Lan thì khác, hắn chỉ nghe miêu tả vài câu thì có thể khóa chặt mục tiêu ở Bất Hủ Tông. Bởi vì người làm sư phụ là Tử Nhiên cũng đã gia nhập vào Bất Hủ Tông rồi thì thân là đồ đệ Bách Niệm Hương lại không lý nào không gia nhập vào.

Ôn Bình gật gật đầu: “Ừm.”

“Quả nhiên!” Mặc dù đã đoán được nhưng trên mặt Hô Lan vẫn không nhịn được vẻ kinh hãi: “Vậy xem ra lần này Bách Niệm Hương và Hạ gia đối bính thì hẳn là sẽ hữu kinh vô hiểm. Có thể được Ôn tông chủ truyền thụ tuyệt học thì chiến đấu hôm nay, Hạ gia tuyệt đối sẽ thất bại tan tác mà quay về.”

Không đợi Ôn Bình nói tiếp thì bên cạnh, ba người Hoài Diệp đã ngạc nhiên lên tiếng hỏi.

“Bách Niệm Hương sư muội đánh nhau với Hạ gia?”

“Hô Lan đại sư, bắt đầu bao lâu rồi?”

Ôn Bình liếc mắt nhìn ba người bên cạnh, ba người đột nhiên xen vào hắn cũng không giận, dù sao ở đây cũng không có người ngoài, ra vẻ tông chủ cũng không có ý nghĩa gì. Mở miệng dò hỏi: “Sao nào, đều muốn đi xem?”

Ba người Hoài Diệp tha thiết gật đầu.

Có thể thấy ba người đều rất muốn đi.

Đương nhiên, chắc chắn ba người đều không phải là vì muốn xem náo nhiệt mới đi. Nếu vì muốn xem náo nhiệt thì trong bí cảnh có nhiều thiên tài tranh tài như vậy, đủ để cho bọn họ lưu luyến quên đường về. Không cần nghĩ Ôn Bình cũng biết được, bọn họ đều vì một thứ.

Chổi ma pháp!

Nói thật, Ôn Bình cũng rất muốn nhìn một chút.

Bây giờ, trong Bất Hủ Tông thì ma pháp mới chỉ ở giai đoạn cất bước, chổi ma pháp là một vật có tính đại biểu cho thế giới ma pháp. Hắn cũng đã xem pháp thuật và chậm với mạch thuật của thế giới này, trước mắt không ai có biện pháp khắc chế nó cả.

Đương nhiên, tương lai thì không nhất định sẽ không có người có thể nghiên cứu ra được thứ có thể đối kháng với pháp thuật, Ôn Bình tin tưởng nhất định sẽ có người có thể nghiên cứu ra được.

Về phần ma pháp sẽ như thế nào?

Vẫn chân tay luống cuống khi gặp pháp thuật?

Hay có thể nhanh chóng tìm được biện pháp phản kích?

Dù sao, cho dù nói như thế nào thì mạch thuật của cái thế giới này cũng được xây dựng dựa trên cơ sở là lực lượng của một thế giới mạnh mẽ. Đều giống như pháp thuật và ma pháp.

Ôn Bình suy nghĩ một chút, hẳn là có thể bớt chút thời gian đi xem một chút, dù bây giờ thời gian của hắn cũng không dư dả lắm..

“Vậy thì đi xem một chút đi.”

Ba người cười hì hì một tiếng, cực kỳ vui vẻ.

“Tông chủ vạn tuế!”

...

Trong bí cảnh.

Nam Môn Thường, Hạ Nghiệp đều đã cầm lấy thư khiêu chiến đi đến bên ngoài khu vực chiến đấu chờ.

Dưới ánh nhìn chăm chú của vạn người, hai người đồng thời đưa thư khiếu chiến tới trước mặt Bộ Lam và Bách Niệm Hương. Hạ Nghiệp trên mặt thì cười, nhưng dưới nét cười đó cất giấu một thanh đao vô cùng sắc bén. Nam Môn Thường gương mặt lạnh lùng, dường như đã đoán được là Bộ Lam không dám nhận.

“Có muôn chơi đùa một chút không?”

“Hạ gia, Nam Môn Thường!”

Hai người vừa dứt lời, đám người đang vây xem xung quanh lập tức ngừng bàn luận, thở mạnh một cái cũng không dám, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt.

Nhận?

Hay là sẽ không nhận?

Cứ như vậy, thời gian trôi qua đại khái chừng mười mấy hơi thở, là người mạnh nhất trong đội này, sắc mặt Bộ Lam có chút khó xử. Nhìn chung quanh, rốt cuộc cũng không có dũng khí đưa tay lên nhận đó, trong lòng bắt đầu có ý nghĩ lui lại.

Trên phù không đảo, Hạ Hầu thấy cảnh này thì đưa mắt nhìn mấy vạn người đang vây xem xung quanh một chút, trong lòng mừng rỡ.

Thứ hắn muốn chính là cảnh tượng này!

Tiềm Long Tông mất hết mặt mũi, không ngóc đầu lên được trước mặt Hạ gia!

Lúc này, Hạ Hầu cao giọng nói: “Nếu không dám nhận thì thôi đi. Hạ gia chúng ta cũng không thích chuyên chọn quả hồng mềm mà bóp!”

Nói xong câu này, người của không ít thế lực tứ tinh, thậm chí là thế lực tứ tinh cự đầu đều dồn dập cười ra tiếng.

Một thế lực tứ tinh cự đầu mà lại bị nói là quả hồng mềm ngay trước mặt mọi người.

Bên ngoài khu vực chiến đấu, hai người Nam Môn Thường nghe Hạ Hầu nói như vậy thì muốn lấy thư khiêu chiến lại. Nhưng mà ngay lúc này, một cánh tay bỗng nhiên đưa qua, nắm lấy một trong hay tấm thư khiêu chiến, đó là một cánh tay mảnh khảnh rất trắng mịn.

Sắc mặt Hạ Nghiệp hơi đổi, khi hắn đưa mắt nhìn xuống tay mình thì thư khiêu chiến đã không thấy tăm hơi. Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy có một người đang cầm lấy nó, hắn hơi kinh ngạc, khi nhìn rõ là ai cầm lấy thì khóe miệng nở một nụ cười nghiền ngẫm.

“Ha ha…”

“Có cốt khí!”

Bách Niệm Hương một tay nắm lấy thư khiêu chiến, trên mặt lộ vẻ tức giận, nói: “Có cốt khí hơn người Hạ gia các ngươi nhiều.”

Hạ Nghiệp cười nói: “Cốt khí cũng không phải là dựa vào miệng nói. Thư khiêu chiến này, nhận thì không được trả lại!”

Bách Niệm Hương đáp: “Người thua, không được khóc!”

“Ha ha ha ha…” Hạ Nghiệp cười rộ lên: “Không thể không nói, ngươi hết sức hài hước. Nữ tử hài hước thì có thể thêm điểm, nhưng mà đây là sinh tử đấu. Chọn thời gian đi, ta có thể cho ngươi rất nhiều thời gian để chuẩn bị.”

Bình Luận (0)
Comment