Chương 673: Chấp nhận khiêu chiến! (2)
“Không cần, chúng ta có thể đi vào khu vực chiến đấu luôn ngay bây giờ.” Bách Niệm Hương nghĩ cũng không không nghĩ, nói.
“Đi.”
Hạ Nghiệp lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Trên phù không đảo, mấy người của Tiềm Long Tông nhìn thấy cảnh này thì cả kinh, đứng dậy muốn xuống phù không đảo, đi tới khu vực chiến đấu.
Bách Niệm Hương quá vọng động rồi.
Bị người ta khích vài câu thì mạo muội nhận thư khiêu chiến.
Mọi người vừa muốn đứng dậy thì Hạ Hầu liền ngăn lại, nói: “Không cần đi, một khi nhận thư khiêu chiến thì không được trả lại. Đây là quy củ của Bách Tông Liên Minh! Hơn nữa, cho dù như thế nào thì các ngươi cũng mất mặt, hà tất phải quan tâm mất mặt khi nào chứ?”
Bộ Lĩnh nhìn xuống dưới, Hạ Nghiệp của Hạ gia dẫn người đi vào khu vực chiến đấu, chỉ có thể lo lắng suông: “Tông chủ, làm sao bây giờ? Thua mất mặt cũng không sao, nhưng nếu như người của Hạ gia làm thật...”
“Đao kiếm không có mắt.” Hạ Hầu ở bên cạnh nói tiếp, sau khi nói xong trong mắt còn lóe lên một tia sát ý.
Bách Niệm Hàn Sơn nghe được lời này thì sắc mặt lập tức lạnh xuống.
“Nếu như người dám đụng đến nữ nhi của ta, ngày mà Bách Niên Thịnh Hội kết thúc thì cũng chính là ngày mà hai người chúng ta nhất quyết sinh tử! Có lẽ thế hệ trẻ tuổi của Tiềm Long Tông chúng ta không bằng Hạ gia các ngươi, nhưng thế hệ này thì thực lực hai bên chúng ta ngang nhau.”
Hạ Hầu nghe hắn nói vậy thì không có dọa dẫm nữa, chỉ hơi thâm ý cười một tiếng, nói: “Yên tâm, ta giết nàng để làm gì? Ta có một cách còn thú vị hơn là giết nàng, hơn nữa cách này lúc nãy nữ nhi của ngươi từng dùng.”
“Ngươi!”
Trong đôi mắt Bách Niệm Hàn Sơn bắn ra một tia sáng lạnh lẽo khiến cho người xung quanh đều cảm thấy sau lưng phát lạnh, không khỏi sợ hãi.
Ai nấy đều thấy được, Bách Niệm Hàn Sơn nổi giận thật!
Nếu như không phải có Bách Tông Liên Minh hạn chế thì chỉ sợ là Bách Niệm Hàn Sơn đã rút đao.
...
Trên phù không đảo.
Đi cùng với Hô Lan, Ôn Bình tìm một chỗ đứng, đưa mắt nhìn xuống phía dưới, đồng thời nghe người bên cạnh bàn tán chuyện của Bách Niệm Hương. Nghe một chút thì nhịn không được hỏi thăm người bên cạnh.
“Bằng hữu, trận đầu Tiềm Long Tông thắng được như thế nào?”
Người đó liếc mắt nhìn Ôn Bình, thuận miệng trả lời một tiếng: “Dựa vào một loại kiếm pháp, chưa bao giờ thấy... kiếm có thể bay ra trăm trượng, hơn nữa còn có thể phá vỡ Man Yêu Linh Thể dễ dàng.”
Dứt lời thì quay qua trò chuyện với người khác.
Ôn Bình vừa quay đầu lại thì nghe ba người Hoài Diệp ở bên cạnh bàn tán với nhau.
“Hẳn là Ngự Kiếm Thuật chứ?”
“Trận đầu, Bách Niệm Hương sư muội chỉ dùng Ngự Kiếm Thuật?”
Trò chuyện một chút, Lâm Khả Vô bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Tông chủ, ngài cảm thấy trận thứ hai này, Bách Niệm Hương sư muội có thể thắng không?”
Ôn Bình nói tiếp: “Thực ra thì thắng hay thua cũng không quan trọng. Nàng mới vào Bất Hủ Tông được một hai tháng, bây giờ thua cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt. Chỉ cần sau này cố gắng tu luyện thì chắc chắn Hồ Thiên Địa này không thể làm sân khấu của nàng. Đương nhiên, có lẽ hôm nay mấy người đó còn chưa có đủ tư cách để cho nàng thua. Chuyện này thì phải nhìn xem nàng có thể vận dụng những thứ mình đang có đến mức nào!”
...
Trong khu vực chiến đấu.
Kèm theo bước chân chậm rãi như thường của bốn người Hạ Nghiệp là tiếng hoan hô như sóng thủy triều xung quanh, từng đợt nối tiếp nhau.
Đương nhiên, đa số là muốn làm náo nhiệt.
Va chạm giữa Hạ gia và Tiềm Long Tông trên Tân Tú Chiến chính thức bắt đầu.
Nhi tử của gia chủ hiện này của Hạ gia, Hạ Hầu giao đấu với nữ nhi Bách Niệm Hương của tông chủ hiện nay của Tiềm Long Tông, Bách Niệm Hàn Sơn.
Trong mắt mọi người, thực ra thì vừa mới bắt đầu là có thể kết thúc rồi.
Hạ Nghiệp, xếp hạng hơn chín trăm trên Tân Tú Bảng, trong đội của hắn còn có hai tên Thông Huyền Thượng Cảnh, tuy xếp hạng không cao nhưng mà dù sao cảnh giới vẫn còn ở đó, trừ cái đó ra thì bọn họ còn có hai tên Thông Huyền Trung Cảnh, xem như một cái nhược điểm.
Nhưng mà khi so sánh với Tiềm Long Tông thì đội hình này vẫn quá xa hoa.
Trong đội của Bách Niệm Hương chỉ có vẻn vẹn một mình Bộ Lam là Thông Huyền Thượng Cảnh, hơn nữa còn mới trải qua một trận đại chiến, linh thể tiêu hao rất nhiều.
Nhưng đúng vào lúc này, khi đám người Bộ Lam cắn răng định đi vào khu vực chiến đấu thì Bách Niệm Hương lại dùng kiếm ngăn cản ở trước mặt bốn người.
“Các ngươi không cần đi vào đâu!”
“Các ngươi không cần đi vào!”
Bách Niệm Hương dùng giọng điệu rất nghiêm túc ngữ nói ra sáu chữ này!
“Ừm?” Mấy người Bộ Lam có chút không hiểu được hành vi của Bách Niệm Hương.
Tại sao không để cho bọn họ đi vào?
Bách Niệm Hương tiếp tục nói: “Bọn người Hạ Nghiệp cố ý khiêu chiến chúng ta ở thời điểm này, không đơn thuần là chỉ muốn làm cho chúng ta khó coi, kiếm lại mặt mũi, mà còn muốn làm nhục Tiềm Long Tông. Cho nên một mình Bách Niệm Hương ta đi vào là đủ. Các ngươi đi vào cũng chỉ làm tăng thêm thương vong vô ích thôi.”
Bộ Lam lắc đầu cự tuyệt:“Không được, chuyện này nếu muốn gánh thì cùng nhau gánh, không phải chỉ là thương cân động cốt hay sao, Bộ Lam ta cũng không sợ! Hơn nữa cho dù bị giết thì đã sao, cũng không phải là Hạ gia hắn không có người chết trong tay ta. Không lỗ!”
“Cùng nhau gánh!”
Ba người sau lưng cũng lên tiếng.
Sau đó ba người đồng thời đưa tay muốn nhấc kiếm của Bách Niệm Hương lến để đi vào khu vực chiến đấu.
...
Mấy người đang quan chiến và mấy người trên phù không đảo nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng hoang mang. Không biết rốt cuộc là Bách Niệm Hương muốn làm gì.
Duy chỉ có một mình Hạ Hầu là đang vỗ tay, nhìn thoáng qua Bách Niệm Hàn Sơn, hắn lại tán dương Bách Niệm Hương: “Hàn Sơn, nữ nhi này của ngươi cũng rất có đảm đương nha. Tự mình nhận thư khiêu chiến, sau đó một mình ra trận, tuyệt đối không làm liên luỵ tới những người khác. Riêng về phần này thì nàng mạnh hơn ngươi nhiều.”