Chương 696: Bảo tiêu cho phụ thân
Chắc chắn là có người chọc tới tông chủ!
Ôn Bình nói tiếp: “Các ngươi ra ngoài đi, đi chuẩn bị cho thi đấu cá nhân sắp tới.”
“Vâng!”
Mọi người cùng nhau rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Ôn Bình, Ôn Bình trực tiếp đánh một sợi mộc khí vào trán Long Dã đã hấp hối.
Long Dã run rẩy một cái, chậm rãi mở mắt.
Vừa mở mắt ra thì chuyện thứ nhất hắn làm là kêu rên một tiếng, sau đó hô nhỏ: “Đừng đánh nữa... Đừng đánh nữa...”
Đừng đánh nữa!
Long Dã hai mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, trên mặt còn mang vẻ kinh ngạc chưa tỉnh hồn lại.
Chỉ trong chốc lát, Long Dã chớp chớp mắt.
Hai dòng suy nghĩ tự nhiên sinh ra.
Không chết?
Ta đang ở đâu?
“A ——” Sau khi nhận ra được mình cũng chưa chết, Long Dã vội thử động đậy người một chút, kết quả vừa mới động đậy thì cảm nhận được đau nhức.
Cảm giác đau đớn này tựa như là có một ít thịt chui vào trong khe hở của xương gãy, sau đó vừa dùng sức thì xương cốt bắt đầu kẹp lấy thịt của mình.
Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng.
“Long Dã.”
Long Dã vội quay đầu nhìn lại chỗ giọng nói vang lên, nhưng bởi vì thân thể ngã xuống đất không thể động đậy, cái cổ động một chút lại đau như xé nên chỉ có thể hô.
“Người nào?”
“Người nào ở chỗ nào?”
“Ta tới!”
Ôn Bình từ phía sau chậm rãi đi tới trước mặt Long Dã, đứng chắp tay, cúi đầu quan sát Long Dã, trong mắt hiện ra một tia lạnh lẽo.
Sự lạnh lẽo này cũng không phải là địch ý.
Sự lực lượng này, thuần túy là xa lạ lạnh lùng.
Thấy được khuôn mặt quen thuộc, Long Dã ấp a ấp úng kêu tên Ôn Bình: “Ôn... Ôn Bình... không, ngươi không phải nhi tử của Ôn Ngôn!”
Muốn cho hắn tin tưởng đây là nhi tử của Ôn Ngôn?
Không thể nào!
Long Tuyết rời nhà đi du lịch cũng chỉ có hai ba mươi năm thôi.
Cho dù là năm đầu tiên ra khỏi nhà thì gặp Ôn Ngôn, sau đó sinh ra hài tử.
Như thế, cho dù là nhi tử của bọn họ tu luyện từ trong bụng mẹ.
Thì Ôn Bình cũng khó có thể sẽ mạnh mẽ như vậy, giơ tay nhấc chân một cái thì có thể cướp đi Huyết Phủ của hắn, cũng không thể nào có thể thu phục được yêu bộc mạnh mẽ như quái vật khô lâu.
Cho nên hắn kết luận rất có thể người trước mặt có thân phận thần bí hơn.
Chẳng lẽ là kẻ địch của Long gia?
Nuốt nước miếng một cái, Long Dã cúi đầu nhìn thân thể không thể động đậy của mình một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ôn Bình, nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Ôn Bình đáp: “Bổn tông chủ họ Ôn, tên Ôn Bình!”
“Ôn tông chủ, nếu cắm trong tay ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được. Nhưng nếu ngài dám làm thì cần gì phải che che giấu giấu. Ngươi có giấu như thế nào thì chắc chắn Long gia cũng sẽ tra được thân phận thật của ngươi.” Ở trong mắt Long Dã, Ôn Bình chính là kẻ địch của Long gia cố ý giả trang thành, mục đích là giải quyết mình.
Ánh mắt lạnh lùng của Ôn Bình hơi nheo lại, lạnh lùng nói: “Long Dã, nghe cho kỹ, bổn tông chủ giữ lại một cái mạng của ngươi không phải là vì lòng từ bi. Kể từ một khác ngươi muốn giết phụ thân ta trở đi thì ta đã không muốn để cho ngươi còn sống rời đi. Giữ lại mạng của ngươi là nể mặt mẫu thân của ta... ngươi nên vui mừng vì ngươi cũng họ Long!”
Nói xong, Tư Đồ Tu Năng một bước đi tới trước mặt Long Dã.
Một tay nắm lấy cổ Long Dã nhấc hắn lên, một tay khác nắm lại, đấm mạnh vào bụng Long Dã.
Ầm!
A ~
Ầm!
A ~
...
Trong phòng, tiếng rên đau nhức trầm thấp kéo dài không dứt.
“Đừng đánh nữa!”
“Đừng đánh nữa!”
Long Dã cảm thấy mình sắp không chịu đựng nổi.
Này còn khó chịu hơn chết.
Mỗi một quyền xuống, không riêng gì phần bụng đau nhức mà là toàn bộ thân thể, từ da đầu cho đến ngón chân đều đau muốn chết.
“Đừng...” Đau nhức rên một tiếng, Long Dã định cầu xin tha thứ lần nữa thì mí mắt đã cụp xuống, mắt thấy sắp bất tỉnh.
Ôn Bình đưa tay tiếp tục đánh một đạo mộc khí vào trong cơ thể Long Dã.
Long Dã lập tức khôi phục tinh thần lại.
Nắm đấm của Tư Đồ Tu Năng tiếp tục đánh vào bụng Long Dã.
Lặp đi lặp lại như thế.
Ôn Bình đưa tất cả hơn mười đạo mộc khí vào trong cơ thể Long Dã, Long Dã cũng có vài chục lần suýt chút bị đánh đến ngất đi.
Sau một lần sắp ngất đi, nhưng lại bị Ôn Bình truyền mộc khí vào cứu tỉnh, Long Dã nhìn Ôn Bình, ánh mắt sợ hãi như gặp khủng bố: “Tha cho ta... ngươi muốn cái gì... ta cũng chịu! Hoặc là... ngươi để cho ta chết đi... muốn cái gì ta cũng... cho... cho ngươi...”
Ở trong mắt Long Dã, con quái vật khô lâu đó đánh nhau thì không muốn sống, phương thức chiến đấu của nó khiến cho hắn hết sức sợ hãi.
Mà thủ đoạn tra tấn người của Ôn Bình càng điên rồ hơn.
Hắn tình nguyện chết cũng không muốn bị tra tấn như thế này!
Lúc này Ôn Bình giơ tay lên ra hiệu cho Tư Đồ Tu Năng ngừng tra tấn, sau đó mạch môn ở tay phải vừa mở, chậm rãi đưa tay phải ra ngoài.
Một ngọn lửa màu trắng hiện ra trong lòng bàn tay.
Sau đó, tay trái Ôn Bình lấy Huyết Phủ ra, sau đó đưa hỏa diễm kề sát vào Huyết Phủ đó.
Sau một khắc, hỏa diễm như là rắn quấn người, bò lên trên Huyết Phủ, sau đó bao lấy Huyết Phủ.
Không tới mấy hơi thở thì Huyết Phủ đã hóa thành một bãi nước đỏ chảy xuống đất.
Long Dã nhìn thấy cảnh này thì trong lòng hơi hồi hộp một chút!
Binh khí bồi bạn hắn nhiều năm, hơn nữa là do Tứ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng bỏ thời gian nửa năm ra chế tạo lại bị hòa tan chỉ trong mấy hơi thở.
Không phải Ôn Bình định dùng ngọn lửa này hòa tan mình luôn chứ?
Ngay lúc trong lòng Long Dã đang run sợ thì Ôn Bình nói: “Nhớ cho kỹ, nó tên là Hình Phạt Chi Hỏa, chỉ cần một hơi là có thể làm cho ngươi bốc hơi khỏi nhân gian này.”
Dứt lời, Ôn Bình để một tay lên ngực Long Dã.
Khi Ôn Bình rút tay ra thì ngọn lửa màu trắng đã biến mất không thấy gì nữa.