Chương 695: Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! (2)
Mắt thấy giờ hắn đã đứng không nổi nữa, Ôn Bình kêu Thôn Phệ Thú dừng tay, đồng thời đưa Thôn Phệ Thú về địa ngục vong linh.
Tâm niệm vừa động, lấy đũa phép ra lần nữa, triệu hoán đồng thời lấy Tư Đồ Tu Năng trong tàng giới ra.
Sau khi Tư Đồ Tu Năng với vẻ mặt chất phác, không có chút sức sống nào xuất hiện, Long Nguyệt giật mình.
Nàng không cảm nhận được trong cơ thể Tư Đồ Tu Năng có bất kỳ sức sống nào, nhưng Tư Đồ Tu Năng lại đứng trước mặt nàng.
Long Nguyệt nhìn Ôn Bình một chút.
Rốt cuộc đây là thủ đoạn gì?
Lúc này, Ôn Bình mở miệng nói: “Mang Long Dã đến khách sạn.”
Tư Đồ Tu Năng gật đầu, chạy như bay.
Sau khi đi vào chiến trường, khiêng Long Dã đã hấp hối trong bụi đất lên, sau đó lại vội chạy đi.
Cùng lúc đó, Ôn Bình tạm biệt hai người Long Nguyệt: “Phụ thân, các ngươi đi về trước đi. Còn Long Dã, trời vừa sáng thì hắn sẽ tự mình đi về.”
Long Nguyệt gật gật đầu, hắn tin Ôn Bình.
Nếu như Ôn Bình muốn giết thật thì hà tất phải vẽ vời thêm chuyện?
Long Nguyệt nói: “Ôn Bình, đừng khó xử ca ta.”
“Ta biết.” Ôn Bình đáp.
Nói xong, Ôn Bình lại nhìn Ôn Ngôn một chút, sau đó ngược dòng người, cất bước rời đi.
...
Ngay lúc mấy người Ôn Bình rời đi được một khắc đồng hồ thì người của Bách Tông Liên Minh tới.
Trên bầu trời, mấy chục con cự yêu Dực tộc tỏa ra khí tức khủng bố vỗ cánh lơ lửng trên đó. Những người từ trên lưng nhảy xuống, cho dù là ăn mày ven đường cũng có thể nhận ra mấy người.
Bọn họ đều là nhân vật lãnh tụ của thế lực tứ tinh!
Hơn nữa còn có rất nhiều người lãnh đạo của thế lực tứ tinh cự đầu!
Giờ khắc này, quần chúng vây xem đều đại khái hiểu trận chiến đấu mới xảy ra lúc nãy khiến cho người ta quan tâm đến mức nào.
Đồng thời, bọn họ càng hiếu kỳ hơn, rốt cuộc là ai không màng đến quy tắc của Bách Tông Liên Minh, còn hấp dẫn nhiều thế lực siêu cấp ở thiên nam địa bắc của Hồ Thiên Địa đến như vậy.
“Mau nhìn!”
“Ông trời ơi..! Đó là Ôn Tôn?”
“Đúng là Ôn Tôn đại nhân!”
Lúc này, một con đại điêu màu đỏ thắm xuất hiện hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lão giả râu bạc đứng trên đại điêu khiến cho mọi người liên tục kinh hô.
“Rốt cuộc người mới chiến đấu ở đây là ai, lại khiến cho Ôn Tôn đại nhân tới. Hắn là một trong ba đại nửa bước Địa Vô Cấm đó!”
“Mới đầu ta chỉ suy đoán, bây giờ ta dám đoán chắc, người mới chiến đấu lúc nãy chắc chắn là cường giả nửa bước Địa Vô Cấm!” Lúc này, một người khi chiến đấu vừa bắt đầu thì đã chạy đến xem mở miệng nói.
Cùng lúc đó, sau khi vô số cường giả đáp xuống đất, đứng trên phế tích rộng lớn, nhìn dưới chân mấp mô, đa số đều lộ vẻ kinh hãi.
“Lực phá hoại này, đúng là kinh người!”
“Rốt cuộc là ai đánh nhau với cường giả của Long gia?”
“Chiến đấu kết thúc nhanh như vậy, rốt cuộc là người nào thắng?”
Khi mọi người còn đang bàn tán với nhau, Ôn Tôn chầm chậm đi tới dãy đất trung tâm chiến trường.
Chỗ ấy bị phá hư nghiêm trọng nhất.
Chỉ riêng hố to sâu mấy trượng thì có tới mười cái.
Ôn Tôn vừa đi vừa nói với người của Bách Tông Liên Minh bên cạnh: “Nhanh chóng phái người tới dọn dẹp phế tích, nhất định phải dọn dẹp sạch chỗ này trong vòng ba ngày. Bây giờ phái người đi tìm một ít người tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình chiến đấu, hỏi cho rõ ràng diễn biến, kết quả, càng kỹ càng càng tốt. Đúng rồi, tập trung hỏi thăm cường giả vô danh chiến đấu với Long Dã của Long gia. Ta muốn biết hắn là ai!”
Hồ Thiên Địa bỗng nhiên xuất hiện cường giả số một như thế.
Hắn không dám không truy vấn ngọn nguồn.
Nếu cường giả bực này lại đứng ở mặt đối lập với Bách Tông Liên Minh thì phiền toái lắm.
Hi vọng không phải là người của Tán Nhân Dịch!
Trong lòng cầu nguyện, Ôn Tôn bắt đầu đi dạo trong phế tích.
Vô số cường giả đi theo sau lưng Ôn Tôn vừa đưa vừa giật mình cảm thán, chỉ chỉ trỏ trỏ vào những cái hố sâu đó.
Bách Niệm Hàn Sơn đứng trước một cái hố sâu, nhìn xuống phía dưới, sau đó nói với Bộ Lĩnh bên cạnh: “Lão Bộ, cường giả có thể tạo thành thiệt hại lớn trong thời gian ngắn như vậy, ngươi có nghĩ tới ai không?”
Bộ Lĩnh lắc đầu, nói: “Nghĩ không ra. Hình như Hồ Thiên Địa không có người như vậy... chẳng lẽ là hai thế lực khác từ bên ngoại Hồ Thiên Địa đến đánh nhau với Long gia?”
“Hẳn là sẽ không. Nếu như bọn họ muốn đánh thật thì chắc chắn sẽ không chỉ đánh một lát như vậy.” Bách Niệm Hàn Sơn bắt đầu nhớ lại trong đầu, tìm kiếm dấu vết để lại.
Nhưng mà, cường giả nửa bước Địa Vô Cấm mà hắn biết chỉ có ba người của Bách Tông Liên Minh.
Có thể chống lại của cường giả Long gia, trong ba người, không có bất kỳ một người nào có thể làm được.
Sau khi nhìn một hồi lâu, Bộ Lĩnh thấp giọng cảm thán một câu: “Nếu như Tiềm Long Tông ta cũng có cường giả như thế làm chỗ dựa thì cần gì phải kiêng kị một Hạ gia nhỏ bé.”
Bách Niệm Hàn Sơn cũng gật gật đầu.
Hạ gia có một Ngân cấp chủ sự làm chỗ dựa, làm việc gần như không chút kiêng kỵ nào.
Nếu Tiềm Long Tông có một chỗ dựa mạnh hơn thì đoán chừng Hạ gia thấy bọn họ thì đều sẽ đi vòng qua.
Sau đó, Bách Niệm Hàn Sơn ghé vào tai Bộ Lĩnh, nói nhỏ: “Nếu như vị cường giả này đã hiện thân, thì chắc chắn sau này sẽ còn xuất hiện nữa. Đi một bước xem một bước, một khi vị cường giả này xuất hiện và để lại dấu vết thì lập tức phái người đi thăm dò.”
Bộ Lĩnh gật đầu.
...
Lại nói Ôn Bình.
Khi trở lại khách sạn, Tư Đồ Tu Năng và mấy người Tử Nhiên đã ở bên trong phòng chờ Ôn Bình.
Đối với chuyện Tư Đồ Tu Năng đột nhiên đem một người đến, trong lòng mấy người Tử Nhiên có chút hiếu kỳ, khi Ôn Bình đi vào thì bắt đầu hỏi thăm.
Tử Nhiên hỏi: “Tông chủ, người này là ai vậy?”
“Một người thích bị đánh.” Ôn Bình hời hợt trả lời một câu.
Mấy người Tử Nhiên cười một tiếng.
Không cần phải nói!