Chương 699: Ba tấm Tuyền Qua Đồ (2)
Đến Nhị Tuyền, hắn chọn an nhàn sống sót.
Ôn Bình cảm thấy có thể phải chờ khi trở lại Bất Hủ Tông thì mới giải quyết vấn đề này.
Phải khơi dậy nhiệt huyết của Hô Lan một lần nữa, phải có can đảm sáng tạo kỳ tích.
Nếu không thì tương lai của hắn rất có thể hắn sẽ dừng bước ở Nhị Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng.
“Tuyền Qua Đồ của ba người các ngươi đều có năng lực đặc thù, cụ thể dùng như thế nào, dùng khi nào thì các ngươi tự nghĩ. Hoài Diệp, Tần Mịch, hai người các ngươi đều nắm giữ ma pháp cho nên bổn tông chủ cho các ngươi Tuyền Qua Đồ làm trợ lực, chỉ yêu cầu các ngươi làm được một chuyện, chỉ cần một trong hai người các ngươi xếp hạng trước một trăm trên Tân Tú Bảng cho ta. Nếu như có thể thành công thì ta sẽ cho các ngươi thêm một kinh hỉ nữa. Chắc chắn sẽ không kém hơn Nhị Tuyền Tuyền Qua Đồ này.”
Hai người Hoài Diệp, Tần Mịch nhìn nhau, mừng rỡ.
Bọn họ đều biết độ quý của Tuyền Qua Đồ mà tông chủ cho.
Thứ còn tốt hơn nó thì bọn họ thật sự không thể tưởng tượng nổi.
“Tông chủ, nếu như hai chúng ta đều lọt vào hạng trước một trăm thì sao?” Tần Mịch hỏi dò.
Ôn Bình lạnh nhạt trả lời một câu: “Vậy thì tắm một cái rồi đi ngủ đi, trong mơ, ngươi muốn cái gì cũng sẽ thành sự thật.”
Tần Mịch ngượng ngùng cười một tiếng, gãi đầu một cái.
Mấy người Tử Nhiên không thể nín được cười rộ lên.
Ôn Bình tiếp tục nói: “Hoài Diệp, tấm Tuyền Qua Đồ này của ngươi có năng lực đặc thù là Phong Thứ. Là một năng lực chủ động, người bị đâm trúng sẽ tê liệt toàn thân trong khoảng thời gian ngắn. Cảnh giới càng cao thì thời gian tê liệt càng ngắn. Thời gian tê liệt dài nhất là ba canh giờ. Nhưng mà nó có một nhược điểm đó là một canh giờ mới có thể sử dụng một lần, cho nên mỗi một lần sử dụng đều phải suy tính cho kĩ. Phối hợp với ma pháp, dùng cẩn thận!”
Ôn Bình cảm thấy Phong Thứ này có thể kết hợp với Thạch Hóa Thuật và Ngự Kiếm Thuật của Hoài Diệp, nhưng cụ thể như thế nào thì phải để cho Hoài Diệp tự mình ngộ ra.
Hẳn chỉ lấy được một chuỗi số liệu lạnh như băng thôi.
“Tông chủ, ta sẽ dùng cẩn thận.” Hoài Diệp gật đầu.
Ôn Bình nhìn về phía Lâm Khả Vô, nói ra: “Khả Vô, tấm Tuyền Qua Đồ của ngươi có năng lực đặc thù là Nhị Thứ Trọng Kích, mỗi khi ngươi dùng lực lượng thuần túy công kích kẻ địch lúc thì đều sẽ tự động gia tăng Nhị Thứ Trọng Kích. Lực lượng trọng kích đạt bảy thành lực lượng mà ngươi đánh ra trước đó. Năng lực này không tệ, vận dụng thoả đáng thì kẻ địch của ngươi sẽ bị ngươi đánh cho trở tay không kịp, nhưng mà như vậy sẽ rất tiêu hao lực lượng của linh thể. Thận trọng mà dùng!”
Lâm Khả Vô gật gật đầu, ôm Tuyền Qua Đồ vào trong lòng.
Cuối cùng, Ôn Bình nhìn về phía Tần Mịch, sau đó nói: “Tần Mịch, tấm Tuyền Qua Đồ của ngươi mang tới cho ngươi năng lực cộng một. Ngươi có thể áp dụng năng lực này lên bất kỳ một trong linh thể, mạch thuật, ma pháp của ngươi. Chúng nó đều có thể tăng lên một cảnh giới, tỉ như linh thể của ngươi là tiểu thành, sau khi cộng một thì chính là đại thành. Năng lực này không có hạn chế gì, cũng sẽ không tiêu hao quá lớn, còn có thể tùy thời chuyển đổi đến bất kỳ một cái nào khác. Có thể phối hợp với ma pháp, cẩn thận mà dùng!”
Dứt lời, Ôn Bình nhìn ba người, ánh mắt lộ vẻ mong chờ.
Mình đã xuất huyết nhiều, Hoài Diệp, Tần Mịch, nhất định phải bắt được hạng trước một trăm trên Tân Tú Bảng nha.
Nếu không thì vòng thứ nhất của nhiệm vụ cũng không qua được.
Chứ đừng nói chi là hoàn toàn vòng thứ hai, thứ ba, sau đó thăng lên danh vọng cấp bốn, thậm chí có được thế lực như Yêu tộc, Tán Nhân Dịch phụ thuộc.
Nếu nhiệm vụ này thất bại.
Vậy thì hắn sẽ mất đi rất nhiều.
Bất Hủ Tông mạnh lên, mình mạnh lên, thậm chí là kế hoạch cho tất cả mọi người mạnh lên cũng sẽ bị chậm lại.
Lại nói về Long Dã.
Mấy ngày trước, hắn một mình ôm thân thể bị trọng thương trở về thì tự nhốt mình trong phòng, lẳng lặng dưỡng thương.
Ai cũng không gặp!
Ai cũng không để ý tới!
Một mạch lấy hết những thứ thiên tài địa bảo mà ngày thương mình không nỡ lấy ra dùng ra, bào chế toàn bộ bọn chúng thành từng món Linh thiện dưỡng thương. Chỉ cần có ích thì Long Dã đều nuốt hết vào trong bụng.
Long Dã cũng không mong cầu có thể hoàn toàn khôi phục trong thời gian ngắn, hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian khôi phục bảy tám phần thực lực.
Trong lúc chữa thương, có nhiều lần Long Dã xúc động muốn nhìn trộm ngọn lửa ở chỗ ngực, nhưng mà luôn dừng lại khi cảm giác còn cách nó chừng mấy tấc.
Bởi vì một khi cảm giác đi được tới đó thì câu nói của Ôn Bình lại vang lên trong đầu hắn.
“Hình Phạt Chi Hỏa hết sức mẫn cảm”.
Sau đó, hình ảnh Huyết Phủ bị hòa tan dễ dàng hiện lên, khiến cho Long Dã vội vàng thu cảm giác lại.
Đông đông đông.
Tiếng đập cửa lại vang lên giữa đêm khuya.
Đây là lần gõ cửa thứ tư trong mấy ngày nay.
Lần đầu tiên là ba đại nửa bước Địa Vô Cấm của Bách Tông Liên Minh đến đây bái phỏng.
Lần thứ hai là Hà Phủ.
Lần thứ ba thì là người của Long Dương Vương.
Người đó chính là người của hai thế lực khác của Triều Thiên Hạp tới đây trong lần Bách Niên Thịnh Hội này.
Nhưng mà những người này Long Dã không có gặp bất kỳ người nào, còn cố ý mắng chửi vài câu khi Long Nguyệt tới gõ cửa. Những người đó thấy Long Dã ngay cả muội muội mình mà cũng mắng, hơn nữa lại mắng rất tàn nhẫn thì sau đó bọn họ cũng không dám tới tự chuốt lấy nhục nhã, coi như để cho Long Dã co được mấy ngày thanh tịnh.
Giọng Long Nguyệt vang lên: “Ca, hai ba canh giờ nữa thì thi đấu cá nhân sẽ bắt đầu.”
“Biết.”
Long Dã từ trên bồ đoàn đứng dậy.
Lúc này xương gãy đã khép lại, vết thương ngoài da cũng hoàn hảo như lúc đầu, chỉ có linh thể khôi phục không được như ý.
Long Dã tự lẩm bẩm một câu: “Toàn bộ thiên tài địa bảo trên người đều dùng hết rồi, thương thế của linh thể chỉ mới khôi phục lại bảy thành... đúng là khiến cho người ta đau đầu!”