Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 701 - 【Vip】 Hà Phủ, Long Dương Vương (2)

【VIP】 Hà Phủ, Long Dương Vương (2) 【VIP】 Hà Phủ, Long Dương Vương (2)

Chương 701: Hà Phủ, Long Dương Vương (2)

Nhưng mà nhiệm vụ có thời gian hạn chế.

Chỉ vẻn vẹn một tháng!

“Nếu không thể kéo dài thời gian nhiệm vụ thì ta phải nghĩ cách tăng tốc truyền bá tin tức.” Ôn Bình nhìn Hô Lan bên cạnh một chút, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ.

Không phải Bách Tông Liên Minh có hệ thống tình báo sao?

Mượn nó để lan truyền tin tức của Bất Hủ Tông, có lẽ có thể làm được.

Nghĩ đến đây, Ôn Bình thuận miệng hỏi một câu: “Đúng rồi, hệ thống, ngươi có kiến trúc đặc thù nào có thể tăng tốc truyền bá tin tức hay không?”

“Có, tên là Thiên Mạc!”

“Nói nghe một chút.”

Trong nháy mắt, Ôn Bình nổi hứng thú với nó.

“Thiên Mạch có rất nhiều tác dụng, nếu chỉ để truyền bá tin tức thì có thể kí chủ sẽ thích tác dụng này của Thiên Mạc nhất: Chuyển tin tức thành hình ảnh rồi chiếu lên trên bầu trời, để cho người dưới đất chỉ cần ngẩn đầu lên một cái là có thể nhìn thấy được, phạm vi có thể nhìn thấy sẽ mở rộng khi Thiên Mạc thăng cấp.”

“Chức năng này không tệ.”

Có Thiên Mạc, vòng thứ hai của nhiệm vụ du lịch sẽ trở nên rất đơn giản.

“Nhưng mà, Thiên Mạc chỉ xuất hiện trong ban thưởng của nhiệm vụ, không nằm trong số kiến trúc có thể tự do xây dựng.” Hệ thống dội cho hắn một chậu nước lạnh.

“Tại sao?”

“Bởi vì nếu Thiên Mạc lên tới cấp cao nhất thì tác dụng lớn nhất của nó nằm ở chỗ thay đổi thế giới. Kí chủ có thể dùng nó để biến thế giới tin tức truyền đi chậm này thành thế giới mới với tin tức truyền đi tức thời.”

“Thay đổi thế giới sao...”

Trong lòng Ôn Bình đột nhiên có một chút cảm xúc là lạ.

Nói mới nhớ, đúng là hắn từng có ý nghĩ như vậy.

Nhưng mà đó cũng là khi còn bé.

Sau này phát hiện cái thế giới này quá mức khổng lồ, muốn thay đổi thì thay đổi Thương Ngô Thành cũng được, cho nên hắn bỏ cái ý nghĩ không thiết thực này đi.

Trong lúc hắn còn đang mơ màng thì đã đến lối vào.

Các thế lực lớn đã đứng sẵn trước cửa động, chờ Yêu giới mở ra.

Ôn Bình vừa tới thì nghe được có người nhiệt tình kêu hắn.

“Ôn tông chủ!”

“Ôn tông chủ!”

Ôn Bình tập trung nhìn lại, hóa ra là người của Tiềm Long Tông.

Bách Niệm Hương thấy mấy vị trưởng bối này của mình đã dành chào hỏi trước cho nên chỉ đành đi theo bọn họ qua, sau đó cười cười với mấy người Ôn Bình.

“Hoài Diệp sư tỷ.”

“Niệm Hương sư muội.”

Mấy người Hoài Diệp lập tức đi lên đón.

Bộ Lĩnh, Bách Niệm Hàn Sơn vốn đang nói chuyện với người của thế lực khác, bàn chuyện thi đấu đội, hơn nữa còn cố ý đứng cách Hạ gia không xa, cố tình làm cho bọn họ khó chịu.

Thấy Ôn Bình đến thì lập tức ngừng nói, muốn đi qua chỗ hắn.

Vừa quay người lại thì thấy Tử Nhiên đứng sau lưng Ôn Bình.

Đúng!

Chính là đứng sau lưng Ôn Bình.

Bên cạnh hắn còn có đệ tử của Tử Nhiên đại sư, Hô Lan.

Con ngươi Bách Niệm Hàn Sơn hơi co lại, lúc này hắn mới hiểu được chuyện gì xảy ra.

Ôn Bình không phải là nhi tử của bạn cũ gì hết.

Bách Niệm Hàn Sơn ngượng ngùng cười một tiếng, nói: “Lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng.”

Bộ Lĩnh cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Tông chủ, không sao, không phải bây giờ Niệm Hương cũng là người của Bất Hủ Tông sao? Người một nhà, người một nhà.”

“Đúng, cũng xem như người một nhà!” Lúc này, Bách Niệm Hàn Sơn mới mặt mày hớn hở.

Sau đó bước nhanh mấy bước đến trước mặt Ôn Bình, nhiệt tình cười, ân cần thăm hỏi: “Ôn tông chủ, mấy ngày không có gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”

“Hàn Sơn tông chủ.” Ôn Bình cũng đáp lễ.

Bộ Lĩnh đi theo bên cạnh, hơi khom mình hành lễ, mĩm cười nói: “Ôn tông chủ, trước đó vài ngày ta không biết nên nói quá lời, xin hãy thứ lỗi cho. Hôm khác nhất định sẽ lên môn tạ tội. Nói mới nhớ, đứa nhỏ Niệm Hương này cũng thật là, gia nhập vào Bất Hủ Tông là chuyện tốt mà lại chậm chạp không nói.”

“Ha ha.”

Ôn Bình cười một tiếng.

Bộ Lĩnh thấy Ôn Bình cười cười thì cho rằng đây là gặp lại nhất tiếu mẫn ân cừu, vội vàng nói một ít lời khách sáo.

Đối với chuyện này, Ôn Bình yên lặng không nói.

Tình cờ phối hợp gật gật đầu.

Với loại lõi đời như Bộ Lĩnh, những gì hắn nói cũng không biết thật giả, nếu không phải Yêu giới chưa mở thì Ôn Bình cũng đâu có đứng đây nghe.

...

Trong đám người, Văn Mộng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Ôn Bình.

Lúc này nàng rối lắm.

Ai mà ngờ được cướp đường mà nàng gặp lúc trước lại là tông chủ một tông.

Toàn bộ Hồ Thiên Địa, không có mấy người có thể mặt đối mặt bắt chuyện với Bách Niệm Hàn Sơn, Bộ Lĩnh như thế.

Ôn Bình lại là một trong số đó!

Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ lúc trước Ôn Bình hoàn toàn không phải là đang cướp đường, chỉ muốn hỗ trợ dọn dẹp đám người làm xằng làm bậy trên đường một chút.

...

Cùng lúc đó, khi nhìn thấy Bách Niệm Hàn Sơn nói chuyện với Ôn Bình, rất nhiều thế lực trong lòng khó hiểu.

Một tộc trưởng của một thế lực tứ tinh cự đầu thấy Hạ Hầu đứng cách đó không xa thì mở miệng hỏi thẳng: “Hạ Hầu, mấy người đó là ai? Sao chưa từng gặp.”

Mọi người nhất thời quay qua nhìn Hạ Hầu.

Là tử địch của Bách Niệm Hàn Sơn.

Hắn hiểu Bách Niệm Hàn Sơn rõ nhất, đối phương là ai, chỉ sợ là trong số những người đang có mặt ở đây thì chỉ có Hạ Hầu biết rõ nhất.

Hạ Hầu ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người hỏi mình, sau đó lạnh lùng nói: “Là cha của các ngươi! Mau qua đó liếm!”

Dứt lời, Hạ Hầu trực tiếp quay đầu đi, nhìn cũng không nhìn.

Bị mắng như vậy, mọi người muốn lên án Hạ Hầu.

Lúc này chợt nghe được một tiếng nói nhỏ: “Bọn họ chính là Bất Hủ Tông đó, là tông môn mà Bách Niệm Hương gia nhập vào.”

“Vậy thì sao?”

Mọi người hơi khó hiểu một chút.

Bách Niệm Hương chính là người thừa kế vị trí tông chủ.

Nàng gia nhập tông môn khác, không phải mấy người Bách Niệm Hàn Sơn nên rất tức giận sao?

Sao lại thân cận với Bất Hủ Tông đó như thế?

“Các ngươi, mấy ngày này chỉ lo cho mình, chuyện gì cũng không quan tâm. Nói cho các ngươi biết, tông chủ Bất Hủ Tông đó chỉ dẫn mấy đứa nhỏ đó đến, lớn nhất thì thoạt nhìn cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, hai trong số đó vẫn là Thông Huyền Hạ Cảnh, nhưng xếp hạng tích phân trong thi đấu đội lại hơn trăm.”

Bình Luận (0)
Comment