Chương 702: Nơi ấp trứng của Yêu tộc
“Không thể nào?”
“Không tin? Ngươi tự mình lật bảng xếp hạng hoặc là đi hỏi người khác một chút xem, mạch thuật của Bất Hủ Tông đó phải nói là xuất thần nhập hóa. Mạch thuật thuộc tính hỏa, Thông Huyền Hạ Cảnh sử dụng thì có thể làm tổn thương tới Thông Huyền Thượng Cảnh. Còn có kiếm pháp, có thể bay trăm trượng, trăm trượng bên ngoài mà vẫn có thể giết người. Thông Huyền Hạ Cảnh sử dụng, Man Yêu Linh Thể của Hạ gia cũng đỡ không nổi.”
“Mạnh như thế?”
Mọi người kinh ngạc liên tục tán thán, dồn dập nhìn về phía Ôn Bình.
Sau đó nhìn Hạ Hầu một chút.
Giờ thì bọn họ mới hiểu tại sao Hạ Hầu “miệng phun hương thơm”.
Tiềm Long Tông có được bằng hữu mạnh mẽ như thế, sau này Hạ gia còn tranh kiểu gì với Tiềm Long Tông nữa?
Chẳng qua là sao trước giờ chưa từng nghe nói tới Bất Hủ Tông này?
Sau đó, có người bắt đầu kinh hô một tiếng.
“Không phải Bất Hủ Tông này chính là ẩn thế tông môn gì đó chứ?”
“Chưa nghe nói qua.”
“Từ trước khi Bách Niên Thịnh Hội lần này bắt đầu thì chưa từng nghe nói tới.”
Mọi người ngươi một lời ta một câu, đều tỏ vẻ mình chưa từng nghe nói tới.
Khi bọn họ bắt chuyện thì chỉ có một người trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Bởi vì hình như hắn đã từng nghe nói tới ba chữ Bất Hủ Tông, hơn nữa còn mới đây không lâu.
Chẳng qua là giờ đột nhiên phải nhớ lại là nghe ở đâu.
Trong thời gian ngắn hắn đúng là nghĩ không ra.
...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đến khi trời sáng hắn thì sáu trong số bảy đại Ngân cấp chủ sự của Bách Tông Liên Minh đã đến.
Ba đại cường giả nửa bước Địa Vô Cấm cũng đến.
Cuối cùng chính là ba nhà thế lực siêu nhiên ở bên ngoài Hồ Thiên Địa.
Long gia!
Hà Phủ!
Long Dương Vương!
Người của Long gia tới dĩ nhiên chính là Long Dã và Long Nguyệt.
Người của Hà gia tới thì là một lão giả trông như là quản gia, nhìn dáng vẻ hòa ái dễ gần, con mắt vẫn luôn hơi híp lại.
Nếu nhìn thấy trước phủ của một kẻ có tiền thì không ai sẽ tin tưởng hắn là một cường giả nửa bước Địa Vô Cấm, chỉ sẽ cảm thấy hắn là một lão quản gia.
Người này chính Bán Thế Phù Trầm Hà Niên!
Người của Long Dương Vương tới là một nam tử trung niên mặc áo giáo đỏ, trên đầu rồng trên mũ giáo khắc một thái dương xích kim sắc, ở sau lưng hắn là một đội thị vệ mặc khôi giáp.
Người này chính là Thiên Mộc Thống Lĩnh!
Ba bên có mặt, tất cả đều cưỡi Dực tộc Yêu Vương cao cao tại thượng.
Ôn Tôn lên tiếng trước, nói một đống lời ca tụng Long gia, Hà Phủ, Long Dương Vương. Đồng thời nhấn mạnh lần này chỉ cần phát huy tốt thì có thể được tuyển chọn đi tới Triều Thiên Hạp bồi dưỡng, đồng thời cũng tranh thủ được cơ hội cho những người khác trong thế lực của mình cũng có được cơ hội bồi dưỡng, đồng thời cũng không hạn chế cảnh giới.
Ý chính là đệ tử phát huy tốt, tông chủ cũng có thể đi tới Triều Thiên Hạp bồi dưỡng.
Phần thưởng này, có thể nói chính là sức hấp dẫn trí mạng với các thế lực trong Hồ Thiên Địa.
Hạn mức cao nhất của Hồ Thiên Địa bày ra đó, chỉ có tiếp xúc với thế lực ở Triều Thiên Hạp, thử đi vào Triều Thiên Hạp thì mới có cơ hội đặt chân lên cảnh giới cao hơn nữa.
Trong lúc mấy người được coi là mấy đại nhân vật này nói chuyện thì tầm mắt Ôn Bình vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa động, trực tiếp phóng tinh thần lực vào đó.
Sau khi trải qua chuyện ở phòng đấu giá Hạo Hãn, hắn biết nửa bước Địa Vô Cấm hoàn toàn không phát hiện ra được sự tồn tại của tinh thần lực.
Tinh thần lực vào động không lâu thì cảnh tượng trước mặt đột nhiên rộng mở trong sáng.
Ánh nắng, cỏ xanh đập vào mắt.
Đỉnh đầu cũng không còn là mấy tảng đá đen thùi lùi mà là bầu trời, mây trắng.
“Đây là bí cảnh?”
Một câu hỏi xuất hiện trong đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại bí cảnh như thế này.
Những thứ trong bí cảnh lại xuyên thấu qua Khúc Cảnh kéo dài đến cái thế giới này?
Hệ thống đáp lại: “Kí chủ, đây không phải là cảnh. Tần suất chấn mạch bóp méo không gian, gọi là cảnh. Chúng nó đều không ổn định, đồng thời cách đại thế giới một cái Khúc Cảnh.”
“Vậy cái này là?”
“Giới! Không gian có tần suất chấn mạch ổn định được gọi là giới. Chúng nó không có bị Khúc Cảnh ngăn cách, tồn tại ở trong không gian, đồng thời cửa vào trực tiếp dính liền lại một chỗ với đại thế giới.”
“Hóa ra đây chính là giới.”
Cảm giác của Ôn Bình như là ánh mắt, vọt thẳng vào trong Yêu giới.
Ôm lấy tò mò khi lần đầu tiên phát hiện ra giới, Ôn Bình thầm hỏi: “Hệ thống, có thể cho ta địa đồ của nó không?”
“Có thể.”
Nói xong, một cái địa đồ hình tròn xuất hiện ngay ở trước mắt hắn.
Điểm đỏ đại biểu cho chỗ mà Ôn Bình đang đứng. Hồ Thiên Cơ, Hắc Thạch Sơn.
Hệ thống lại tiếp tục nói: “Yêu giới này có đường kính một nghìn dặm, căn cứ kiểm tra được thì nó thuộc về một giới tương đối cấp thấp, trong này chỉ có mấy con yêu vật vượt qua Thần Huyền Cảnh.”
“Vậy thì không phải chỗ này chính là một bãi săn giết tự nhiên sao?” Ôn Bình chậm rãi đưa mắt nhìn những nơi hẻo lánh khác trên địa đồ.
Nhìn một chút, Ôn Bình đột nhiên hơi khó hiểu một chút.
Không đúng!
Nếu là như vậy thì tại sao khi tinh thần lực của hắn vừa mới đi vào bên trong thì yêu khí lại nặng như vậy?
Loại yêu khí nồng đậm đó, khi hắn đi qua vùng trời của Hồ Yêu Hoàng cũng không có cảm nhận được.
Hệ thống giải đáp: “Có nhiều yêu khí như vậy là bởi vì thực ra thì cái giới này chính là một cái chỗ ấp trứng.”
“Ấp?”
“Năm mươi phần trăm thổ địa bên trong Yêu giới đều là trứng của yêu vật. Căn cứ kiểm tra được thì sau khi những yêu vật này được ấp ra thì đều sẽ theo lối ra để rời đi.”
“Lối ra...” Ôn Bình lập tức nhìn về chỗ mà hệ thống đánh dấu.
Ngoại trừ một cái bên ngoài Hạo Hãn Thành thì trong Yêu giới này còn có ba cái khác.
Một trong số đó chính là Hồ Yêu Hoàng!
Mà hai cái khác...
Cũng là sào huyệt của Yêu tộc!
Ba cái lối ra của Yêu giới này nối liền với ba cái sào huyệt của Yêu tộc.