Chương 706: Tán Nhân Dịch làm phụ thuộc, ngươi thấy sao? (2)
Bị Tử Nhiên cản lại, Bùi Vu cũng nhét quạt sắt vào sau đai lưng, vốn muốn đuổi theo Ôn Bình nhưng lại nghe được một tiếng nói vọng ra từ Truyền Âm Thạch: “Tử Nhiên trưởng lão, rất khéo, hôm nay mấy người Phan Túc cũng muốn lên núi, ta đã thấy bọn bọn họ xuất hiện ở Thiên Tầng Giai. Chờ ta mười hơi!”
Tuy bọn họ là trưởng lão, không có năng lực một bước ngàn bậc như Ôn Bình, chớp mắt là đến chân núi, nhưng mà đối với Vân Liêu thì một ngàn bậc thang cũng không cần tốn thời gian quá lâu.
Còn chưa tới mười hơi thì tiếng của Vân Liêu lại vọng ra từ Truyền Âm Thạch: “Ba vị, minh chru của các ngươi muốn nói chuyện với các ngươi.”
“Minh chủ?”
Một giọng nói quen thuộc vọng ra.
Bùi Vu giật mình.
Thật hay giả?
Phan Túc đang ở Đông Hồ rất xa!
Bùi Vu thăm dò hỏi: “Phan trưởng lão?”
“Minh chủ, là ta, là ta!” Một giọng nói kích động từ trong Truyền Âm Thạch vọng ra.
“Minh chủ!”
“Minh chủ!”
Lại có hai giọng nói vọng ra..
Vân Tĩnh, Cát Giao, hai cái tên này lập tức xuất hiện trong đầu.
...
Sau khi thăm dò một hồi, Bùi Vu kinh ngạc.
Cụ đá nho nhỏ trước mắt này lại có thể liên thông Đông Hồ với Hạo Hãn Thành.
Không chỉ như thế, còn có thể kết nối với hiệu suất cao.
Tùy thời hỏi, tùy thời trả lời.
Khoảng cách tới chỗ này, cho dù Dực tộc Yêu Vương Trấn Nhạc Cảnh cũng phải bay hơn một tháng.
Tử Nhiên nhìn thấy cảnh này, tuy Bùi Vu giấu cảm xúc kinh ngạc rất kỹ nhưng nàng vẫn nhìn ra một chút.
Trong lòng không khỏi cười rộ lên.
Cùng lúc đó, sau khi nghe Bùi Vu hỏi thăm thì Phan Túc mở miệng nói: “Minh chủ, Ôn tông chủ của Bất Hủ Tông có thái độ rất chân thành. Chỉ cần phụ thuộc!”
“Có ý gì?”
Bùi Vu có chút không hiểu.
Phan Túc giải thích: “Chính là để cho Tán Nhân Dịch làm phụ thuộc của Bất Hủ Tông, trừ chuyện này ra, Ôn tông chủ của Bất Hủ Tông không cần gì cả. Chúng ta đã lấy toàn bộ tài sản ra, nhưng mà Ôn tông chủ cái gì cũng không vừa mắt.”
“Được rồi, ta biết rồi.” Bùi Vu lập tức hiểu được, khó trách Ôn Bình rời đi, không tiếp tục nói chuyện với hắn nữa, thậm chí còn không cho mình có cơ hội mời hắn.
Để cho Tán Nhân Dịch làm phụ thuộc của Bất Hủ Tông.
Ôn Bình này đúng là dám nghĩ!
Đến lúc này, Tử Nhiên mới xen vào, nói: “Bùi Vu minh chủ, còn chuyện gì muốn nói nữa không?”
“Có... Tử Nhiên đại sư, chờ một lát.” Bùi Vu lại kề mặt tới, ra lệnh cho ba người Phan Túc: “Các ngươi ở Đông Hồ chờ lệnh, không cần đi đâu cả, chờ mệnh lệnh của ta.”
Biết Ôn Bình không có nói đùa và ý đồ chân chính của hắn, Bùi Vu mê mang.
Mới đầu hắn cảm thấy Ôn Bình thú vị.
Đương nhiên, chỉ giới hạn trong thú vị thôi.
Bây giờ lại phát hiện ra hắn rất khó để nhìn thấu Ôn Bình.
Nếu chỉ là một thằng chăn trâu chỉ vào hắn nói muốn vị trí minh chủ của hắn hoặc là muốn hắn thần phục thì chắc chắn hắn chỉ coi thằng chăn trâu này là đồ đần, cười cười rồi thôi.
Nhưng mà Ôn Bình thì không giống như vậy.
Chuyện này đại biểu cho dã tâm của Ôn Bình.
Có thể cười trừ?
Kết thúc cuộc trò chuyện với Phan Túc, Bùi Vu quay qua nhìn Tử Nhiên, hỏi người đi theo bên cạnh Ôn Bình này: “Tử Nhiên đại sư, không biết Ôn tông chủ có ý gì?”
Bùi Vu biết rõ còn cố hỏi một câu.
Tử Nhiên cất Truyền Âm Thạch, đáp: “Bùi minh chủ, ý của tông chủ đã quá rõ ràng rồi.”
Bùi Vu nói theo: “Để cho Tán Nhân Dịch làm phụ thuộc của Bất Hủ Tông, có vẻ như… khẩu vị của Ôn tông chủ hơi lớn đó.”
Tử Nhiên gật đầu cười một tiếng, nói thật, nàng cũng cho rằng khẩu vị của tông chủ mình hơi lớn.
Nhưng mà chắc chắn tông chủ mình không có nói đùa.
Tử Nhiên nói: “Bùi minh chủ, lão thân vốn không nên lắm miệng chuyện này, nhưng thực ra thì đối với bảo hộ, có thể Bất Hủ Tông cũng không cần.”
Nghe Tử Nhiên nói như vậy, Bùi Vu lập tức nghĩ đến người sau lưng Ôn Bình, hắn kết luận chắc chắn là người đó muốn Ôn Bình nói như vậy.
Vậy thì hắn không ngại thăm dò trước thử xem.
“Vậy có thể nói lại cho Ôn tông chủ giùm, nói Bùi mỗ muốn gặp người đứng sau hắn một chút. Nếu có thể, Tán Nhân Dịch làm phụ thuộc cũng không vấn đề gì.” Bùi Vu bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, cầm quạt mỉm cười: “Lần sau, Bùi mỗ cũng không muốn đến Bách Niên Thịnh Hội, cũng không muốn thấy Bách Tông Liên Minh còn tồn tại nữa.”
“Lão thân sẽ chuyển lời lại.”
Tử Nhiên gật đầu.
Bùi Vu đáp: “Vậy thì cảm ơn Tử Nhiên đại sư.”
Tử Nhiên cũng khách khí đáp lại một câu.
Vốn nghĩ sẽ tiếp tục nói thêm một vài câu về chủ đề này nhưng mà cảm thấy cũng không nên lộ ra quá nhiều chuyện về tông môn như vậy, trong đầu xuất hiện một chủ đề khác.
Nàng không giống Ôn Bình, không có chuyện gì để nói thì đi ngay.
Điển hình là không hợp thì không nói dù chỉ nửa câu.
Tử Nhiên hỏi: “Bùi minh chủ, tìm một chỗ ngồi xuống tâm sự?”
Bùi Vu vui vẻ, nói: “Cầu còn không được.”
“Mời ——” Tử Nhiên nhìn một quán rượu cách đó không xa.
…
Lại nói Ôn Bình.
Trên xe thú, Ôn Bình dặn dò Hô Lan: “Hô Lan, có một chuyện muốn giao cho ngươi đi làm.”
“Tông chủ cứ nói.”
Hô Lan vội vàng đáp lại.
Ôn Bình muốn giao việc cho hắn làm, hắn cầu còn không được.
Mới vừa vào Bất Hủ Tông, có cơ hội để biểu hiện mình thì sao hắn lại bỏ qua được?
Ôn Bình tiếp tục nói: “Ngươi đi lợi dụng mạng lưới tình báo của Bách Tông Liên Minh, lại thêm một vài tổ chức tình báo khác. Để bọn họ truyền bá một tin tức, càng nhanh càng tốt.”
“Tông chủ cứ nói.”
“Lan truyền tin tức Bất Hủ Tông xuất hiện ở Hạo Hãn Thành ra ngoài, càng nhanh càng tốt.”
“Tông chủ, ti chức ngu dốt, ngài làm như vậy là có ý gì?”
Giờ đang ở trong tổng đà của Bách Tông Liên Minh, không nên khiêm tốn làm việc sao?
Hôm nay mặc dù thế lực của Bách Tông Liên Minh không có ra tay nhưng chắc chắn sẽ giở trò sau lưng, sau khi Bách Niên Thịnh Hội kết thúc thì nhất định sẽ có động tác lớn.
Giờ phút này, sao tông chủ còn sợ người biết chưa đủ nhiều?
Ôn Bình lạnh nhạt nói: “Ngươi chỉ cần dựa theo ta nói mà làm là được, truyền bá càng nhanh càng tốt. Đúng rồi, nhwos đổi một bộ quần áo khác, ẩn nấp khí tức của ngươi.”
“Đã rõ.” Hô Lan gật đầu.
Sau đó trong mắt đột nhiên toả hào quang rực rỡ.
Hô Lan nói tiếp: “Tông chủ, bây giờ vừa hay ti chức có một vị sư huynh ở Hạo Hãn Thành. Hắn có chức vị rất cao trong tổ chức tình báo của Bách Tông Liên Minh, chỉ cần tìm hắn thì chắc chắn tin tức này có thể truyền bá ra ngoài với tốc độ nhanh nhất. Còn mấy cái tổ chức tình báo to to nhỏ nhỏ khác thì tốn chút bạch tinh là đủ.”