Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 705 - 【Vip】 Tán Nhân Dịch Làm Phụ Thuộc, Ngươi Thấy Sao?

【VIP】 Tán Nhân Dịch làm phụ thuộc, ngươi thấy sao? 【VIP】 Tán Nhân Dịch làm phụ thuộc, ngươi thấy sao?

Chương 705: Tán Nhân Dịch làm phụ thuộc, ngươi thấy sao?

Sau khi Ôn Tôn rời đi, những thế lực khác cũng bắt đầu lục tục ngo ngoe tán đi.

Những thế lực khác của Bách Tông Liên Minh cùng nhau rời khỏi đây, đoàn người của Tiềm Long Tông càng xấu hổ hơn, chỉ có thể luống cuống tự mình rời khỏi đây.

Bình thường những thế lực giao hảo với bọn họ thì hôm nay đều tránh đi.

Hết sức rõ ràng, bọn họ không muốn dính líu quan hệ với Bất Hủ Tông.

Còn Ôn Bình, Tiềm Long Tông muốn đi một mình, Ôn Bình cũng không có ngăn cản.

Hắn hiểu được tình cảnh của Bách Niệm Hàn Sơn bây giờ.

Là thế lực trong biên chế của Bách Tông Liên Minh, lại thân mật với kẻ địch của Bách Tông Liên Minh như thế, tạm thời không nói tới chuyện nếu truyền đi thì thanh danh sẽ bị ảnh hưởng, giờ chọn như thế nào mới là khó khăn nhất.

Tiếp tục làm bạn với Bất Hủ Tông?

Hay là trở mặt với Bất Hủ Tông?

Ôn Bình không có ép buộc Bách Niệm Hàn Sơn đưa ra lựa chọn, không giống như Bùi Vu, trước mặt mọi người, nhất định phải đứng chung một chỗ với hắn.

Bách Niệm Hàn Sơn chọn như thế nào là do chính hắn.

Hắn chỉ hy vọng, Tiềm Long Tông đừng có chọn bậy, chọn đứng về phía đối lập với Bất Hủ Tông.

Thu tầm mắt đang nhìn bóng lưng của mấy người của Tiềm Long Tông lại, Ôn Bình nói với hai người Tử Nhiên sau lưng: “Chúng ta cũng đi thôi.”

“Vâng.”

Hai người Tử Nhiên gật đầu.

Hô Lan đưa mắt nhìn bộ quần áo Bách Tông Liên Minh của mình, định khi về sẽ cởi xuống.

Tử Nhiên thu tầm mắt đang nhìn người của Long gia còn ở trên bầu trời chưa chịu rời khỏi đây lại.

Khi nhìn Long gia cao cao tại thượng, trong mắt của Tử Nhiên cũng không có kính ngưỡng, cũng không có bội phục, mà chỉ có chút phiền muộn, có chút xúc cảnh sinh tình.

Thu tầm mắt lại, đồng thời cũng không nghĩ nữa.

Nhưng lúc này đột nhiên một người lọt vào tầm mắt của nàng.

Đầu tiên, Tử Nhiên ngây ra một lúc.

Thầm nghĩ trong lòng: sao khí tức của người Long gia này giống y như người bị Tông chủ bắt về phòng hôm đó vậy, là ảo giác sao?

Suy nghĩ này lóe lên một cái rồi biến mất, sau đó Tử Nhiên bình tĩnh đi theo sau lưng Ôn Bình, dịch bước chuẩn bị rời đi.

Lúc này, Bùi Vu không có lên tiếng, chỉ quan sát biểu cảm của hai người Tử Nhiên và Hô Lan lúc này.

Biểu cảm của Hô Lan mang theo chút kinh hoảng.

Mà biểu cảm của Tử Nhiên khi nhìn về phía nhiều thế lực của Bách Tông Liên Minh chung quanh như vậy thì mặt không đổi sắc, hoàn toàn không xem ra được chút mánh khóe gì.

Ngoại trừ trấn định!

Có vẻ như Tử Nhiên hoàn toàn không có lo lắng cho tình huống bây giờ.

“Bất Hủ Tông, xem ra đúng là sau lưng có người thật.” Bùi Vu thầm nghĩ trong lòng.

Sau đó, Bùi Vu phất tay với đám người sau lưng, cười nói: “Các ngươi về trước đi, ta đi với Ôn tông chủ một chút, có chuyện riêng muốn nói.”

“Muốn...” Một tên cường giả Trấn Nhạc Thượng Cảnh sau lưng Bùi Vu đang muốn mở miệng thì bị Bùi Vu ngắt lời.

Bùi Vu biết hắn muốn nói cái gì, ngắt lời hắn, nói: “Đi hết đi! Không cần chừa người lại. Nếu Bách Tông Liên Minh muốn động thủ thì đã động thủ lúc nãy rồi.”

“Đã rõ.” Người đó gật gật đầu, cũng theo đám người rời khỏi đây.

Sau khi người một nhà đi hết, Bùi Vu nhanh chóng bước lên hai bước, đuổi kịp Ôn Bình, vừa đi vừa hô: “Ôn tông chủ, đi thong thả một chút, chờ ta một chút.”

“Không đợi… không có chuyện riêng gì để nói, chuyện này không hợp ý của ta.”

Ấn tượng của Ôn Bình với Tán Nhân Dịch vẫn rất tốt.

Khí chất bất phàm, đồng thời còn thích nói đùa.

Ngày cả ‘nói chuyện riêng’ mà cũng dám nói ra miệng.

(*) ‘Tư phòng thoại - Nói chuyện riêng’: ý chỉ hai vợ chồng đóng cửa nói chuyện với nhau.

Muốn ép hắn cụp đuôi làm người?

Bùi Vu cười đuổi theo, hỏi: “Chỉ nói giỡn thôi... Đi, Ôn tông chủ, ta mời ngươi uống một chén?”

“Không có thời gian. Có chuyện gì thì có thể vừa đi vừa nói.” Vừa đúng lúc Bất Hủ Tông đã bại lộ, chắc chắn tin tức này sẽ tản ra như gió.

Ôn Bình quyết định nhanh chóng đi tìm tổ chức tình báo, bỏ ra nhiều tiền để thổi gió mạnh hơn.

Để cho gió nhẹ này biến thành gió lốc.

Tốt nhất là trong một tuần thì có thể thổi khắp nửa cái Hồ Thiên Địa.

“Vậy thì vừa đi vừa nói.” Bùi Vu cười cười, cũng không có để ý tới mấy chuyện này.

Có thể nói, Ôn Bình cũng rất thú vị.

Chỉ có một mình hắn dám để cho minh chủ Tán Nhân Dịch như mình bàn chuyện chính sự với hắn trên đường phố.

Mấy thứ khác thì không bàn, hắn không sợ bị nghe được sao?

Nhưng mà nghĩ lại, thực ra thì mình nói cái gì thì hẳn là Bách Tông Liên Minh cũng có thể đoán ra được.

Nghĩ như vậy, Bùi Vu cũng cũng không sợ, mở miệng hỏi thẳng: “Ôn tông chủ cần gì thì cứ nói đi, chỉ cần đồng ý vào Tán Nhân Dịch ta thì ta đều cho ngươi hết.”

“Vị trí minh chủ, cũng cho?” Ôn Bình quay đầu lại đpá một câu.

Bùi Vu lập tức sững sờ.

Hắn từng nghĩ có thể Ôn Bình sẽ nói bạch tinh mỏ, công pháp, mạch thuật gì gì đó, hơn nữa có thể hắn cũng không đòi ít.

Nhưng mà hắn không ngờ được Ôn Bình sẽ nói như vậy.

Bùi Vu bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: “Vị trí này, nếu Ôn tông chủ muốn ngồi thì cứ lấy đi. Vừa hay ta cũng ngại ngồi nó phỏng mông.”

Nói xong, trong lòng Bùi Vu âm thầm cười một tiếng.

Muốn thì cứ lấy đi đi.

Cái thứ đồ phỏng tay này, ta chỉ sợ ngươi không dám cầm.

Ôn Bình trả lời: “Được rồi, minh chủ gì gì đó, ta không hứng thú. Thực ra thì thứ mà ta muốn rất đơn giản, Bùi Vu minh chủ, ngươi có thể suy tính thử một chút.”

Bùi Vu cười hỏi: “Không biết rốt cuộc là Ôn tông muốn cái gì?”

“Ngươi có thể hỏi người của ngươi.”

Dứt lời, Ôn Bình lấy Truyền Âm Thạch ra.

Đưa cho Tử Nhiên, sau đó nói: “Tử Nhiên trưởng lão, liên lạc cho Vân trưởng lão, kêu Vân trưởng lão gọi mấy người Phan Túc lên núi tự nói với Bùi Vu minh chủ.”

“Vâng.” Tử Nhiên gật đầu, cầm lấy Truyền Âm Thạch, bắt đầu kêu gọi Vân Liêu.

Ôn Bình thì quay qua nhìn Hô Lan, cất bước bước lên xe thú đồng thời hô: “Hô Lan.”

Hô Lan lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo Ôn Bình lên xe thú.

Bùi Vu muốn đi theo nhưng lại bị Tử Nhiên cản lại.

“Bùi Vu minh chủ, tông chủ không muốn lặp đi lặp lại một vấn đề, hắn tương đối bận rộn, cho nên để lão thân tới bàn với ngài. Chờ một chút, Vân trưởng lão đã xuống núi mời mấy người Phan Túc trưởng lão.”

Bình Luận (0)
Comment