Chương 710: Tần Mịch bốn bề thọ địch
Dưới tình huống đối phương không có thi triển linh thể, sức mạnh hoàn toàn không bằng hắn.
Nắm lấy sừng trâu đồng thời Tần Mịch cũng dùng sức nâng hắn lên, chân phải được Địa Ngục Hỏa bao bọc đá móc lên.
Động tác lưu loát liền mạch.
Ầm!
Nhưng mà, một cước đá ra trong nháy mắt này chỉ đá trúng vào cổ tay trái của Hạ Nghiệp.
Tốc độ phản ứng của Thông Huyền Thượng Cảnh quá nhanh, khi nhìn thấy Tần Mịch đá móc lên thì trong nháy mắt Hạ Nghiệp đã phòng ngự.
Nhưng mà mặc dù một đòn công kích này không thể đánh thẳng vào Hạ Nghiệp nhưng cũng làm cho Hạ Nghiệp phải liên tục lùi về mười bước.
Sau khi liên tục lùi lại mười bước, chân trái Hạ Nghiệp bước chéo qua một bước, dẫm vào một cái hố đất nhỏ mới đứng vững lại được.
Sau đó, vẻ mặt tràn đầy tự tin của Hạ Nghiệp chậm rãi cứng lại, cúi đầu nhìn tay của mình, cái tay bị Tần Mịch đá trúng.
Có chút run lên!
Vì mặt mũi, Hạ Nghiệp vội vàng đưa cái tay đang rung lên này ra sau lưng, nhưng khi cảm nhận được cảm giác tê liệt không thể tiêu trừ trong thời gian ngắn này thì trên mặt Hạ Nghiệp đã không còn tự tin như lúc nãy nữa.
Qua một cước này, có thể nhìn ra rất nhiều thứ.
Nếu một cước này là Thông Huyền Thượng Cảnh đá ra, hắn tin!
Nhưng nếu nói là Thông Huyền Hạ Cảnh đá ra thì hắn hoàn toàn không tin.
Nhưng mà bây giờ người bị đá chính là mình, hắn không muốn tin cũng không được.
“Rất tốt! Rất tốt!” Vừa nói chuyện, Hạ Nghiệp liên tục xòe tay ra rồi nắm lại, gia tốc huyết dịch lưu động để giảm bớt cảm giác tê liệt.
“Không ngờ được người còn là một người chuyên tu lực lượng. Man Yêu Linh Thể của Hạ gia ta được ca tụng là phòng ngự đệ nhất Hồ Thiên Địa, lực lượng linh thể, hôm nay ta cũng muốn lĩnh giáo một ít.”
Nói xong, Hạ Nghiệp khẽ cắn răng, toàn bộ thân thể bắt đầu bành trướng.
Xoẹt ——
Quần áo trên người bị cơ bắp bành trướng chấn rách.
Nhưng mà vì có trường sam rộng che lại nên biến hóa của cơ bắp dưới quần áo cũng không lộ ra ngoài. Không tới mấy hơi thở, trường sam rộng bị căng phồng lên. Nhìn từng bắp thịt hằn lên trên quần áo, trạng thái thân thể khủng bố của Hạ Nghiệp đập vào mắt Tần Mịch.
Sau đó, Hạ Nghiệp nhặt một hòn đá lên, sau đó dùng cái tay không có bị tê đó nắm chặt lại.
Ầm!
Hòn đá vỡ thành mười mấy miếng, rơi lả tả dưới đất.
Hạ Nghiệp xắn tay áo lên nói: “Tiểu thành cảnh Man Yêu Linh Thể, xin chỉ giáo!”
“Trước giờ chúng ta không oán không thù chứ?” Cảm nhận được đối phương liên tục tăng khí tức lên, còn có sát ý lăng lệ, Tần Mịch có chút bó tay.
Này người có bệnh sao?
Người khác đều chạy về phía trước, vì muốn cướp yêu vật lấy được tích phân.
Nhưng sao người này lại để mắt tới hắn?
Chẳng lẽ... bọn họ bại lộ!
Lúc này, Hạ Nghiệp trào phúng: “Đúng là một thằng nhóc ngây thơ. Không oán không thù? Ngươi quen biết Bách Niệm Hương thì là có thù với ta. Chịu chết đi!”
Vừa dứt lời, Hạ Nghiệp đạp chân vọt tới. Sau mấy bước, kèm theo một tiếng mạch môn chấn chiến, một con Ngưu Yêu to lớn chậm rãi ngưng tụ ra. Ngưu Yêu với một đôi mắt đỏ căm tức nhìn Tần Mịch, cũng vọt theo Hạ Nghiệp tới. Tần Mịch thấy thế thì vội đánh ra một chiêu Hỏa Long Thuật, sau đó nhanh chóng lui về sau.
Dù sao thì đối phương cũng là Thông Huyền Thượng Cảnh.
Mặc dù Hỏa Linh Chi Thể không tệ nhưng cũng không thể bỏ qua khoảng cách giữa hai cảnh giới nhỏ được.
Oanh!
Hỏa Long bị Ngưu Yêu ủi một cái, nổ tung trên không trung.
Trong hỏa diễm cháy hừng hực, Hạ Nghiệp vững vàng vọt ra, cũng không có khiến cho Hạ Nghiệp bị thương, chỉ khiến cho Hạ Nghiệp dừng lại mấy hơi thở mà thôi.
Tần Mịch vừa lui về sau vừa âm thầm suy tính xem nên làm cái gì.
“Không được, dùng Hỏa Long Thuật để công kích Thông Huyền Thượng Cảnh thì hoàn toàn không đủ sức.”
“Huống chi dùng nó đối kháng với thiên tài đứng đầu trong Hồ Thiên Địa, cường giả Tiên Thiên Dị Mạch như thế này thì ý nghĩa không lớn. Dù sao ta mới lấy được Hỏa Long Thuật không bao lâu.”
“Nhưng mà Hỏa Xà Thuật thì ta lại tu luyện có thành tựu, nhưng mà nó cũng không đủ để đền bù khoảng cách hai cảnh giới nhỏ.”
Nhanh chóng suy nghĩ một phen, Tần Mịch lấy một thanh kiếm ra.
Ngự Kiếm Thuật —— ra!
Kiếm hóa thành vệt trắng, lướt về phía Hạ Nghiệp.
Đương nhiên, Hỏa Long Thuật cũng không có nhàn rỗi, Ngự Kiếm Thuật vừa ra, Hỏa Long Thuật cũng theo sát sau đó.
Tần Mịch nghĩ thông suốt, nếu lực lượng của đối phương mạnh kinh người, vậy thì không cho hắn tới gần mình. Hỏa Long Thuật, Ngự Kiếm Thuật, hai bút cùng vẽ, đồng thời tiêu hao hắn.
Lúc này Hạ Nghiệp nhìn thấy Ngự Kiếm Thuật thì lập tức giật mình.
Trong thi đấu đội, Bách Niệm Hương dùng một chiêu này công kích hắn, cảnh tượng lúc đó lập tức hiện ra trước mắt hắn.
Cho đến bây giờ trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.
Cho nên sau một khắc, Hạ Nghiệp vô thức vội vàng vọt qua một bên, tránh né một kiếm này. Đầu óc trở nên rối bời.
Làm sao bây giờ?
Người này cũng biết loại kiếm pháp quái dị này.
Lỡ như hắn cũng lấy một cái chổi biết bay ra...
Hạ Nghiệp không khỏi run lên, trong đầu có chút sợ. Dĩ nhiên, không phải là vì sợ hãi Tần Mịch mà là sợ Tần Mịch lấy một cây chổi biết bay ra. Mắt thấy công kích của Tần Mịch đã tới trước mặt, đã không còn đường lui nữa, Hạ Nghiệp vội vàng né tránh một kiếm này, sau đó khống chế Ngưu Yêu sau lưng đón đỡ Hỏa Long. Bản thân hắn thì chăm chú nhìn chằm chằm thanh kiếm sau lưng, để phòng nó bay ngược về, đánh lén mình từ phía sau.
Oanh!
Ngưu Yêu đụng vào Hỏa Long, Hỏa Long nổ tung, trong nháy mắt, một cái biển lửa bao trùm Hạ Nghiệp.
Lần này Hạ Nghiệp đã không thể thong dong đón đỡ Địa Ngục Hỏa như lúc nãy nữa, hắn để mặc cho nso thiêu đốt, trong đầu chỉ nhớ lấy thanh kiếm đó.
Đến rồi!
Trong nháy mắt khi vệt trắng vọt vào trong biển lửa thì bị Hạ Nghiệp cảm giác được, Hạ Nghiệp vội vàng đặt một tay xuống đất, sau đó một cây cột đất lớn chừng gấp hai lần hắn từ dưới đất vọt lên, khi kiếm sắp đến trước mắt thì đột nhiên ném qua, đồng thời vội vàng lăn qua một bên mấy vòng. Hắn cũng không cho rằng mình dùng mạch khí ngưng tụ ra cột đá thì có thể ngăn được kiếm của Tần Mịch, hắn làm như vậy chỉ để giảm bớt tốc độ của kiếm, nếu không thì gần trong gang tấc, hắn hoàn toàn trốn không thoát.