Chương 711: Tần Mịch bốn bề thọ địch (2)
Lực lượng của Man Yêu Linh Thể đứng thứ nhất trong Hồ Thiên Địa, phòng ngự đứng thứ nhất trong Hồ Thiên Địa, nhưng mà tốc độ phản ứng lại không phải là số một.
Tốc độ bay tới bay lui của kiếm này có phải đứng thứ nhất hay không thì còn chưa nói chắc được, nhưng mà hắn dám nói hắn chưa từng gặp được thủ đoạn công kích nào nhanh hơn nó.
“Không được, ta phải nghĩ cách tới gần hắn. Bị Hỏa Long tiêu hao lực lượng của linh thể, lại phải đề phòng thanh kiếm biết bay đó, tiếp tục như thế thì sẽ tái diễn lại cảnh tượng khi đối mặt với Bách Niệm Hương.” Sau khi né một kiếm đó, Hạ Nghiệp tranh thủ gạt bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cố gắng tìm cách giải quyết. Càng nghĩ, hắn càng muốn liều một lần, cược rằng Tần Mịch không có cái chổi biết bay đó.
Nếu như không có thì sau khi tới gần hắn được thì mọi chuyện đều dễ làm.
Dù sao cảnh giới còn nằm đó.
Hạ Nghiệp có thể chịu được mấy quyền của hắn?
Trong một khắc đồng hồ sau đó, Hạ Nghiệp vẫn luôn cố gắng đạt được mục tiêu này, dùng toàn bộ lực lượng.
Mặc dù đã có mấy lần hắn tới rất gần Tần Mịch, khoảng cách giữa hai người cũng chỉ có mấy trượng, nhưng mà chớp mắt một cái thì lại bị Tần Mịch kéo dài khoảng cách ra.
Bởi vậy, rõ ràng là vừa phải đối phó với Hỏa Long và thanh kiếm biết bay rồi đồng thời còn phải tìm cách tới gần Tần Mịch, thực sự quá khó.
Hạ Nghiệp vội vàng suy nghĩ tìm cách giải quyết.
Đáng tiếc, bình thường đã ít khi dùng tới đầu óc, bây giờ đột nhiên phải dùng thì sao có thể nghĩ ra được cách ngay chứ.
Theo thời gian trôi qua, Hạ Nghiệp càng đánh càng nổi nóng.
Hắn chưa bao giờ phải chịu đựng như vậy?
Mặc dù trước đó bị Hạ Kim chèn ép, không có được danh hiệu đệ nhất thiên tài của Hạ gia nhưng cũng chỉ thế thôi.
Cùng cảnh giới thì có mấy người dám khiêu khích hắn?
Nhưng mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thì hắn hết bị Bách Niệm Hương làm nhục thì bây giờ khi đánh với Tần Mịch thì lại vướng tay vướng chân như vậy.
Nếu không phải có khoảng cách về cảnh giới thì hắn tuyệt đối sẽ bỏ đi ngay, không tiếp tục đánh nữa. Bởi vì có khoảng cách về cảnh giới cho nên Hạ Nghiệp tin tưởng mình nhất định có thể mài chết Tần Mịch.
...
“Hoằng Ô, chúng ta chia nhau ở đây đi.” Nam Môn Thường nhìn lướt qua chung quanh, chọn hướng mình nên đi.
Bên cạnh, Hoằng Ô gật gật đầu: “Chờ thi đấu đồ yêu kết thúc, chúng ta cùng nhau đem vinh dự về Hạ gia.”
Hai người nằm tay lại cụng một cái, nhìn nhau cười.
Thời khắc dương danh Hồ Thiên Địa đã đến!
Che giấu tung tích ở lại Vạn Tượng Môn nhiều năm như vậy, giờ đã đến lúc dùng thân phận thật dương danh trên sân khấu Hồ Thiên Địa.
Chỉ tiếc là ẩn giấu lâu như vậy, mục đích là để cho Tiềm Long Tông gặp khó trên Tân Tú Chiến của Bách Niên Thịnh Hội, nhưng không ngờ được lại bị Tiềm Long Tông chiếm thượng phong.
Bọn họ giải quyết được đám người Văn Mộng.
Kết quả lại để cho Bách Niệm Hương trục lợi, đạp bọn họ dưới chân.
Cũng may thi đấu đồ yêu là dựa vào thực lực cá nhân, chỉ cần đủ mạnh là được.
Hai người lần lượt quay đầu, đi về hai hướng khác nhau, phía trước là điểm xuất phát của mơ ước của bọn họ.
Nhưng đúng vào lúc này, Hoằng Ô đột nhiên dừng bước.
“Chờ một chút!”
“Được rồi, đi thôi, chờ cái gì mà chờ? Một nam nhân, sao lại như đàn bà vậy.” Nam Môn Thường còn tưởng là Hoằng Ô không nỡ bỏ hắn, muốn nói vài câu để khích lệ đối phương.
Hoằng Ô nhướng mày, nói: “Ta mới cảm nhận được khí tức của Hạ Nghiệp, hình như hắn đang chiến đấu...”
Nam Môn Thường lạnh nhạt đáp lại một câu: “Vào Yêu giới không phải là vì đồ yêu sao.”
Hoằng Ô lắc đầu, nói: “Không phải, hắn không có chiến đấu với yêu mà là chiến đấu với người.”
“Người!” Vẻ mặt nhẹ nhõm của Nam Môn Thường lập tức cứng lại, nói: “Chẳng lẽ là Tiềm Long Tông, đi, đi giúp hắn!”
Hai người vội vàng chạy như điên tới chỗ phát ra khí tức của Hạ Nghiệp.
Sa sa sa ——
Thân thể Tần Mịch xuyên qua cành lá um tùm tạo ra tiếng kêu soàn soạt, trong quá trình chạy trốn, Tần Mịch vẫn ngự kiếm công kích, đuổi sát không buông tha cho Hạ Nghiệp.
Lúc này, chiến đấu đã kéo dài gần nửa canh giờ, từ bình nguyên đánh tới trong rừng rậm. Mặc dù Tần Mịch không thể giải quyết Hạ Nghiệp một cách đơn giản như giết một con yêu vật nhưng trong thời gian này, Tần Mịch cũng không vì cảnh giới chênh lệch mà bị thua thiệt.
Bàn về linh thể, Hỏa Linh Chi Thể mạnh hơn Man Yêu Linh Thể nhiều.
Bàn về mạch thuật, Hỏa Long Thuật phối hợp với Ngự Kiếm Thuật, trong tình huống cả hai hợp tác thì cũng không kém hơn thủ đoạn công kích của Hạ Nghiệp.
Cuối cùng bàn về dị mạch, Địa Ngục Hỏa Dị Mạch mạch hơn dịch mạch thuộc tính thổ một bậc.
Dưới tình huống ba cái đồng thời mạnh hơn, chênh lệch cảnh giới đã được bù đắp.
Chẳng qua là nếu muốn chiến thắng trong trận chiến này thì Tần Mịch vẫn chưa nghĩ ra cách gì tốt, chỉ có thể vừa đánh vừa chờ cơ hội. Chờ đợi khoảnh khắc đối thủ phạm sai lầm, để lộ ra sơ hở trí mạng.
Sau lưng, tiếng rống tức giận như bò của Hạ Nghiệp không ngừng vang lên.
“Tiểu tử, có gan thì đừng chạy!”
“người có còn là đàn ông hay không!”
“Ngươi là cái đồ hèn nhát!”
Tần Mịch nghe vậy thì chỉ cười một tiếng, vẫn duy trì tiết tấu, vừa công kích vừa lui về sau.
Lúc này Hạ Nghiệp càng đánh càng phiền lòng, chiến đấu lâu mà không có kết quả khiến cho trong lòng hắn càng ngày càng nôn nóng. Hết cách rồi, chỉ có thể lựa chọn “đấu văn”, cố gắng chọn giận đối thủ.
Nhưng mà, Tần Mịch không chút dao động.
Hạ Nghiệp cũng buồn bực.
Hắn chưa bao giờ thấy người có thể nhẫn nhịn tốt như vậy.
Cho dù có mắng như thế nào đi nữa thì hắn cũng không tức giận.
Cho dù bị ân cần thăm hỏi phụ mẫu thì Tần Mịch vẫn bình tĩnh.
Giống như những tiếng chửi rủa đó đi từ lỗ tai bên trái vào rồi lại vọt thẳng ra từ lỗ tai bên phải vậy.
Hắn không phải thanh niên?