Chương 723: Tình thế nghịch chuyển?
Không thể động đậy trong chốc lát khiến cho Hà Niên hoảng hốt.
Nếu như chỉ bị cầm tù, không có áp lực mạnh mẽ này trói buộc thì trong lòng của hắn hoàn toàn sẽ không sợ hãi.
Bởi vì phóng thích bí thuật do mạch thuật Địa cấp tạo ra chỉ khiến cho Hà Niên hành động chậm chạp, cũng không thể khiến cho Hà Niên hoàn toàn không động đậy được.
“Yêu Vương các hạ ——”
Hà Niên kinh hô.
Nhưng mà, lời mới vừa đến miệng thì thôn phệ chi lực đã bùng nổ.
Áp lực đang đè lên người hắn giống như là pháo bị nhóm lửa, bắt đầu nổ tung quanh người hắn. Nhưng mà, linh thể mà Hà Niên tu luyện kém hơn Long Dã quá nhiều. Lực Nguyên Linh Thể mà Hà Niên tu luyện chỉ nằm ở hạng một ngàn chín trăm trên Bảng Linh Thể, thống khổ mà thôn phệ chi lực nổ tung mang đến lập tức khiến cho hai mắt Hà Niên biến thành màu đen, suýt chút bất tỉnh.
Thế nhưng đầu óc chưa kịp phản ứng thì đau đớn do nổ tung liên miên bất tuyệt kéo nhau mà đến.
Trong chớp mắt, da tróc thịt bong!
Máu me đầm đìa!
Toàn bộ thân thể từ trên xuống dưới, máu đỏ thẫm chảy xuống, nhuộm đỏ toàn thân Hà Niên.
“A ——”
“A ——”
Tiếng kêu thống khổ vang lên không dứt.
Tiếng kêu này vang lên, phàm là những người nghe được thì đều run như cầy sấy.
Cường giả nửa bước Địa Vô Cấm mới vừa rồi còn không ai bì nổi, bây giờ lại kêu thảm thiết thê lương như thế.
Nghe giống như là tiếng rít thê lương đến từ sâu trong phong tuyết bên ngoài Hạo Hãn Thành.
Lọt vào tai thì không rét mà run!
“Linh thể xếp hạng giọng nói kém ta một trăm hạng, nhưng chênh lệch lại lớn như vậy, ta cũng chỉ mới miễn cưỡng đỡ được một chiêu này. Hà Niên, ngươi tự cầu phúc đi...”
Trong đêm tối, Long Dã cười trộm.
Một bên khác, người của Bách Tông Liên Minh thấy mà vô cùng lo sợ.
“Rốt cuộc Yêu Vương này từ đâu tới?”
Thân là một trong ba đại nửa bước Địa Vô Cấm của Bách Tông Liên Minh, Ôn Tôn nhìntcc trước mặt, vẻ mặt cũng khó coi, sau đó yên lặng lui về sau.
Chuyện này, Bách Tông Liên Minh không tham dự vào mới tốt.
Lỡ như rước họa vào thân thì làm sao bây giờ?
Ba người bọn họ đủ cho Yêu Vương này đánh không?
Theo đám người của Bách Tông Liên Minh càng lùi càng xa, thôn phệ chi lực của Thôn Phệ Thú cũng dần dần tan biến, tiếng kêu đau đớn của Hà Niên cũng theo đó mà tắt.
Bịch!
Sau khi lực trói buộc tan biến, Hà Niên ngã quỵ xuống đất.
Lúc này có thể nhìn thấy thân thể Hà Niên run rẩy rất rõ ràng, giống như là không mặc quần áo đứng trong đống tuyết.
Đương nhiên, lúc này Hà Niên cũng chưa chết.
Dù sao Thôn Phệ Thú cũng không có thôn phệ năng lượng thể để tăng phúc thực lực lên gấp bội, hơn nữa linh thể của Hà Niên cũng không yếu.
Nhưng mà dưới một đòn này, linh thể của Hà Niên đã tổn thương hơn bảy thành, chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ kinh mạch trong cơ thể không có bị thương, không đến mức gây ra nguy hiểm trí mạng.
Xa xa, Thiên Mộc thấy cảnh này thì hít vào một hơi khí lạnh: “Cũng may lúc nãy không có ra tay, nếu không thì...”
Nhìn Thôn Phệ Thú trong bóng đêm, Thiên Mộc khiếp sợ không nói nên lời.
Đây là yêu vật có thần thông kinh khủng nhất trong số những yêu vật mà hắn đã từng nhìn thấy.
Nửa bước Địa Vô Cấm như như Long Nguyệt, bị lồng giam bằng cốt thứ vây khốn, sau một đòn này thì chỉ sợ là cũng không còn sức đánh một trận.
“Hà Niên, tự cầu phúc đi.”
Dứt lời, Thiên Mộc cũng không quay đầu lại, lùi về sau.
Đứng ở một chỗ có thể chạy trốn bất kỳ lúc nào, ai cũng không đuổi kịp.
Cùng lúc đó, Ôn Bình cũng nhìn thoáng qua trung tâm của chiến trường, liếc nhìn Hà Niên, nhướng mày, nói: “Không phải ngươi chỉ có chút năng lực như thế chứ?”
Nếu chỉ như vậy thôi mà Hà Niên đã thua thì quá không có ý nghĩa.
Khiến cho hắn cho hả giận cũng không làm được.
“Vui cái gì? Linh thể bị thương thì chỉ không thể đánh lâu dài được thôi.” Cảm nhận được Thôn Phệ thú đắc ý quá, Ôn Bình truyền âm khiển trách.
Mặc dù chỉ là sinh vật vong linh mà hắn triệu hoán ra, không phải yêu bộc mà hắn bồi dưỡng, nhưng dù sao thì bây giờ nó cũng là tay chân của minh, nói gì thì cũng phải phổ cập kiến thức cho nó biết về năng lực của người tu luyện mạch môn ở thời giới này.
Linh thể bị thương chẳng qua chỉ khiến cho Hà Niên không thể đánh lâu dài và phóng thích mạch thuật phẩm chất cao thôi.
Đó cũng không phải kết thúc!
Hôm đó linh thể của Long Dã cũng bị thương nghiêm trọng nhưng hắn vẫn có thể chiến đấu lâu như vậy.
Nếu không phải hắn dùng Trừ Nhĩ Vũ Khí cướp lấy Huyết Phủ của Long Dã thì chắc chắn chiến đấu sẽ kéo lâu hơn nữa.
“Nói mới nhớ, Hà Niên này hiểu về mạch thuật hơn Long Dã nhiều. Vậy mà có thể tu luyện mạch thuật Địa cấp đến cảnh giới đăng phong.” Ôn Bình vừa đi vừa nói thầm.
Trước kia hắn cũng từng gặp có người tu luyện mạch thuật Hoàng cấp đến cảnh giới đăng phong, nhưng hắn lại chưa từng thấy ai tu luyện mmth Huyền cấp đến cảnh giới đăng phong.
Hôm nay thì nhìn thấy Địa cấp.
Đáng tiếc, ngộ tính với mạch thuật không tệ nhưng nhất định phải đứng về phía đối lập với hắn.
Sau khi bị Ôn Bình răn dạy một câu, Thôn Phệ Thú hoảng hốt dẹp tâm tình vui sướng qua một bên, lập tức nhảy lên một cái, cuộn mình thành vòng tròn trên không trung, hóa thành sao băng nện xuống Hà Niên.
Thấy thế, mới đầu nhìn giống như là trong thời gian ngắn không thể động đậy nhưng bỗng nhiên Hà Niên liên tục lăn qua một bên, muốn né tránh đòn công kích của Thôn Phệ Thú.
Nhưng mà tránh như thế nào được!
Thôn Phệ Thú tâm niệm vừa động, trên đường Hà Niên lăn qua đột ngột có từng cái cốt thứ từ dưới đất vụt lên như cỏ, như thủy triều đuổi theo Hà Niên.
Mỗi một cây đều sắc bén như châm.
Cảm nhận được động tĩnh từ mặt đất truyền đến, trong lòng Hà Niên vừa tức vừa hận.
“Khinh người quá đáng!”
Hà Niên lập tức quyết định, đưa tay hút cự chùy cách đó không xa tới, sau đó một cái lý ngư đả đĩnh bật dậy. Tiếp theo, cự chùy đưa về sau tụ lưng, eo uốn căng như cung.
Oanh!
Oanh!
Trong nháy mắt, cự chùy nện xuống vài chục lần.
Đại địa nứt ra, cốt thứ như thủy triều bị cưỡng ép cắt đứt.
Nhưng mà không đợi Hà Niên có động tác tiếp theo thì Thôn Phệ Thú đã từ đỉnh đầu hạ xuống.