Chương 724: Ai dám tranh phong!
Thân thể khổng lồ của Thôn Phệ Thú mạnh mẽ nện lên đỉnh đầu Hà Niên, kèm theo một tiếng nện đinh tai nhức óc, bụi dâng lên mù mịt? Khí tức của Hà Niên đột nhiên biến mất.
“Hà Niên đâu rồi?”
“Bị nện chết rồi sao?”
Đứng ở xa xa, thấy cảnh này, Thiên Mộc lập tức nhíu chặt mày.
Thiên Mộc không khỏi tự hỏi mình, nếu gặp tình huống giống như thế thì hắn sẽ làm như thế nào?
Tránh?
Chắc chắn là tránh không thoát.
Đón đỡ?
Dưới tình huống linh thể bị thương nghiêm trọng như vậy, đón đỡ thì cũng tương đương với chịu chết.
“Xem ra là kết thúc rồi. Long Dã còn đánh không lại nó, Hà Niên không thể thi triển ra bí thuật Địa cấp một lần nữa thì có thể làm gì được nó?”
Lại một lần nữa, Thiên Mộc thấy mừng vì lúc nãy mình không có ra tay.
Trong đêm tối, cảm nhận được khí tức của Hà Niên tan biến, Long Dã không khỏi thở dài.
Đương nhiên, không phải là thở dài oán trời trách đất.
Mà là cảm thán.
“Linh thể yếu như vậy, ngươi dựa vào cái gì để đánh?”
Trong mấy chục năm, bọn họ giao thủ với nhau không chỉ một lần ở sa trường, không có chết ở trong tay hắn, phản lại chết trong Hồ Thiên Địa nho nhỏ này.
Nhưng lúc này, đột nhiên một mùi tanh tỏa ra.
Biểu cảm trên mặt Thiên Mộc và Long Dã cũng thay đổi.
Khí tức của Hà Niên lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa lần này còn kèm theo mùi tanh trước này chưa từng có.
“Khinh người quá đáng! Hôm nay, ông đây nhất định phải giết ngươi!” Trong đêm tối, trong bụi mù, tiếng rống giận dữ như nộ lôi của Hà Niên vang lên.
Hoàn toàn khác hẳn Hà Niên yếu ớt lúc nãy.
Thay vào đó là một người điên cuồng, khí tức bỗng nhiên tăng lên đến đỉnh điểm.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Mạch môn chấn động, mạch khí màu máu mênh mông hội tụ lại trong thiên địa, bao phủ phạm vi ngàn mét xung quanh.
Cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện, tất cả mọi thứ trong phạm vi ngàn mét đều ngừng lại.
Tro bụi không rơi xuống nữa.
Gió cũng ngừng lại.
Tựa như ngay cả thời gian cũng ngừng lại.
Long Dã thấy cảnh này thì ngừng bước, cả kinh nói: “Hà Niên này... linh thể yếu như vậy nhưng dưới tình huống bị thương nghiêm trọng như vậy mà còn có thể thi triển ra bí thuật Địa cấp. Cái tên này, uống lộn thuốc chứ?”
Hơn nữa, rõ ràng là bí thuật lần này có uy lực mạnh hơn lần trước đó nhiều!
Chỉ dùng cảm giác quét qua một cái thì khiến cho tim hắn đập nhanh liên hồi.
Nếu như người bị bí thuật bao phủ là hắn thì cho dù là ở trạng thái mạnh nhất, đồng thời có Huyết Phủ kề bên người thì sợ là hắn cũng sẽ dữ nhiều lành ít.
Hà Niên này lại ẩn giấu sâu như thế!
“Phải tranh thủ chạy trốn!” Long Dã quay đầu đi ngay.
Lỡ như con yêu vật khô lâu đó không chịu được một đòn này thì chắc chắn Hà Niên sẽ đuổi theo hắn!
Cùng lúc đó, Thiên Mộc thấy cảnh này thì cũng nghiêm mặt lại.
Hắn thừa nhận mình đã coi thường Hà Niên.
Dưới trạng thái cực hạn như vậy mà Hà Niên còn có thể bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ vượt qua đỉnh phong như vậy, có thể nói là đáng sợ.
“Một chiêu này, sợ là toàn bộ nửa bước Địa Vô Cấm của Triều Thiên Hạp cũng không có ai dám đỡ?”
Đương nhiên, hắn sẽ không cho là đó chỉ là trùng hợp.
Bởi vì không có cái gì là vô duyên vô cớ.
Hà Niên có thể như thế thì chắc chắn là có nguyên nhân, chẳng qua là nguyên nhân này ẩn giấu quá sâu, sâu đến mức trong thời gian ngắn thì hắn cũng không nhìn ra được.
Bây giờ, phải xem xem Hà Niên có thể dùng một một chiêu này để nghịch chuyển thế cục hay không.
...
Mạch khí màu máu bao phủ xuống, Hà Niên bắt đầu nện cự chùy xuống
Nhưng mà đáng lưu ý chính là mặt của Hà Niên lúc này.
Trên gương mặt máu me đầm đìa hiện ra dị dạng khó mà nhìn thấy được, chỉ có người trong chiến cuộc mới có thể nhìn thấy.
Lúc này, mỗi con mắt của Hà Niên là một màu.
Như vậy có nghĩa là Hà Niên là con lai.
Là sản phẩm của người và yêu.
Sau khi cự chùy tụ lực xong, bắt đầu nện xuống thì một con mắt kháng của hắn tỏa ra hào quang màu đỏ, nhìn mỏng mạnh nhưng lại cứng chắc.
“Hôm nay, ngươi khiến cho ta ra hết át chủ bài, cho nên nhất định ngươi phải chết!”
Hà Niên cười lên dữ tợn.
Bởi vì có một một trong mắt là màu đỏ như máu, cho nên nụ cười của Hà Niên càng thêm quái dị.
Chùy thứ nhất, tụ lực xong.
Đột ngột rơi xuống đất.
Oanh.
Mạch khí màu máu vốn nở rộ như pháo hoa bị một luồng áp lực vô hình bức bách rơi xuống, khi nó tới gần mặt đất thì tất cả mọi thứ trong phạm vi ngàn mét đều bị đập vụn.
Những phòng ốc, lầu cao vốn còn sừng sững không ngã ầm ầm sụp đổ, hóa thành đống đổ nát trong đêm tối.
Tất cả gạch đá lót đường đi hoàn toàn biến mất, hóa thành mảnh vỡ bị ép vào trong đất.
Nhưng mà như vậy còn chưa hết, tất cả đều bị lực lượng của một chùy này nghiền nát, phạm vi ngàn mét trong thiên địa giống như là bị một cái cự chùy hạ xuống, mặt đất bị nện lún xuống chừng vài mét.
Đánh cho mặt đất mười trượng, trăm trượng thành một cái hố to, lực lượng khủng bố như vậy.
Mặt đất phạm vi ngàn mét lún xuống, có thể tưởng tượng được sức ép của nó kinh khủng cỡ nào.
Mà đây mới chỉ là chùy thứ nhất!
Khi đánh với Long Dã thì Hà Niên có thể đánh ra ba chùy.
Bây giờ Hà Niên bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ hơn, sợ là hắn không chỉ nện ba chùy xuống thôi.
“Chấn Thiên Hám Địa, Đệ Nhị Chùy!” Thấy chùy thứ nhất đánh xuống mà Thôn Phệ Thú trước mắt chỉ có hai chân hơi lún vào trong đất một chút, Hà Niên điên cuồng giơ chùy lên muốn nện xuống.
Bởi vì bị những cái mạch khí màu máu đó ảnh hưởng, mặc dù Thôn Phệ Thú vẫn có thể hành động tự nhiên nhưng mà tốc độ di chuyển không bằng một phần trăm lúc mạnh nhất.
Bây giờ tốc độ di chuyển của Thôn Phệ Thú tối đa chỉ có thể so với Thông Huyền.
Với tốc độ của Thông Huyền thì không thể nào đi ra khỏi phạm vi ngàn mét trong một hơi được.
Oanh.
Khi nó di chuyển được trăm thước thì chùy thứ hai rơi xuống.
Một tiếng vang rung chuyển trời đất khiến cho toàn bộ Hạo Hãn Thành đều chấn động, như lôi đình nổ vang bên tai.