Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 725 - 【Vip】 Ai Dám Tranh Phong! (2)

【VIP】 Ai dám tranh phong! (2) 【VIP】 Ai dám tranh phong! (2)

Chương 725: Ai dám tranh phong! (2)

Mặc dù mạch khí màu máu chỉ bao trùm ngàn mét, nhưng sau khi một chùy này đánh cho mặt đất lún xuống ba thước, mạch khí tản ra ngoài, trùng kích gây họa tới những chỗ xa hơn nữa.

Trọn vẹn ba ngàn mét!

Nói cách khác, những người đứng ở phạm vi ba ngàn mét trong khu vực chiến đấu thì vẫn cảm nhận được mạch khí trùng kích đập vào mặt.

“Không chịu nổi hả?” Nhìn chùy thứ hai đánh xuống, Thôn Phệ Thú gãy mất bảy tám cái xương sườn, trên mặt Hà Niên nở một nụ cười.

Hắn còn có chùy thứ ba.

Lực lượng của chùy thứ ba gấp đôi chùy thứ nhất và chùy thứ hai!

Nhìn thấy Hà Niên cười, người còn dám ở lại chỗ gần nhất để quan chiến là Thiên Mộc tỏ vẻ tán thưởng.

Hà Niên đã có được tư thái của Địa Vô Cấm.

Mặc dù mười mấy hai mươi năm này Hà Niên không có tăng lên đến Địa Vô Cấm nhưng mà Hà Niên tuyệt đối cũng là tồn tại số một số hai trong cảnh giới nửa bước Địa Vô Cấm.

Có thể sánh ngang với nhị thiếu gia Long Dã của Long gia!

Phải biết, Hà Niên chỉ là một tên tôi tớ của Hà Phủ, ngay cả họ cũng là được ban cho, phía trên hắn còn có không biết bao nhiêu người. Cho nên những gì mà Hà Phủ có thể cho hắn cũng ít đến đáng thương.

Mà Long Dã, hắn chính là nhị thiếu gia của Long gia.

Tài nguyên dùng mãi không hết!

Muốn cái gì thì có cái đó!

“Dưới bí thuật này, cho dù ta ra toàn lực thì sợ cũng phải thua.” Thiên Mộc cảm thấy mình không bằng.

Hắn vừa dứt lời thì chùy thứ ba tới.

So với chùy thứ nhất, chùy thứ hai thì chùy thứ ba đã có được uy lực quấy động thiên địa. Trong nháy mắt khi cự chùy giơ lên, bỗng nhiên có một đạo lôi đình màu vàng lướt qua đỉnh đầu, giống như là bị Hà Niên triệu hoán tới.

Trong nháy mắt khi lôi đình tan biến, một tầng mạch khí màu vàng bỗng nhiên xuất hiện trong thiên địa.

Sự xuất hiện của nó giống như bị nâng lên.

Nhìn một cái thì sẽ cảm thấy nó dày nặng!

Cự chùy của Hà Niên đặt ở phía trên đó!

Theo cự chùy hạ xuống, tầng mạch khí màu vàng bỗng nhiên xuất hiện cũng hạ thấp xuống theo.

Phạm vi bao trùm, đã vượt ra ngàn mét!

“Chịu chết đi!” Hà Niên liên tục gầm thét.

Thực ra thì bản thân Hà Niên cũng không biết một chùy này sẽ có uy lực lớn cỡ nào, hắn chỉ có thể cảm nhận được uy lực đang hạ xuống. Nhưng mà, chỉ cảm nhận lực lượng đó thôi thì hắn cảm thấy nó đã đủ để cho mình vô địch trong nửa bước Địa Vô Cấm.

Hắn không có Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ.

Không có vũ khí tốt như Huyết Phủ nhưu Long Dã, Phi Nguyệt của Long Nguyệt.

Thế nhưng hắn có một loại huyết mạch khác.

Huyết mạch yêu vật.

Một loại huyết mạch mà ít nhiều gì khi bị lộ ra là sẽ có người khinh thường nó.

Vốn ban đầu hắn rất tự ti khi mình là sản phẩm kết hợp của người và yêu, nhưng hôm nay hắn hết sức tự hào.

Bởi một nửa huyết mạch yêu vật đó khiến cho hắn đạt tới một mức mạnh mẽ hơn, một mức mà không cần ẩn giấu át chủ bài để sống qua ngày.

Dưới loại lực lượng này, cho dù bị địch nhân biết trước hắn muốn đánh ra một chiêu này thì đã làm sao?

Không quan trọng.

Ai dám tranh phong?

Long Dã không thể, Thiên Mộc không thể, lại có bao nhiêu người ở Triều Thiên Hạp có thể?

“Chết đi! Chết đi!”

Hà Niên tự tin gào thét, cự chùy nện xuống.

Răng rắc!

Răng rắc!

Tiếng vang kì dị không ngừng vang lên.

Giống như là tiếng xương của Thôn Phệ Thú gãy.

Lại giống như mặt đất không chịu nổi lực lượng này mà rạn nứt

Cùng lúc đó, Ôn Bình dừng bước, nhịn không được phóng tinh thần lực về hướng Thôn Phệ Thú.

Lúc này, xương đùi, xương sườn... của Thôn Phệ Thú đều gãy hết, có thể tan ra thành từng mãnh bất kỳ lúc nào.

Đương nhiên, Thôn Phệ Thú không có sợ hãi.

Nó còn có thể phục sinh.

Nó đã nghĩ kỹ, chờ đến khi công kích của người trước mắt này kết thúc thì nó sẽ tái tạo thân thể, sau đó mài chết hắn.

Giống như là khi nó đánh với Long Dã vậy.

Liều mạng chứ sao.

Ai sợ ai?

Nhưng mà lúc này Ôn Bình lại lên tiếng: “Ta rất tò mò, ngươi thuộc tầng lớp nào ở địa ngục vong linh? Đã bất tử mà sao một đứa lai nửa người nửa yêu cũng không đánh lại được, còn muốn liều mạng với đối phương?”

Thôn Phệ Thú cảm nhận được Ôn Bình thất vọng thì ngẩn ra.

Không đợi nó có bất kỳ suy nghĩ gì khác, Ôn Bình lại nói.

“Chờ ta đến Trấn Nhạc Cảnh, có thể triệu hoán sinh vật vong linh Địa Vô Cấm thì ta phải suy nghĩ cho kĩ. Đến lúc đó để cho phu quân ngươi ra đánh thử một chút, nếu giống như ngươi... mỗi lần đánh nhau đều dựa vào liều mạng với người ta mà không phải là lực lượng áp chế tuyệt đối, vậy thì hẳn là ta phải từ bỏ chủng tộc Thôn Phệ Thú này rồi. Địa ngục vong linh lớn như vậy, hẳn là sẽ còn có những chủng tộc khác tốt hơn.”

Chỉ có thể triệu hoán một con sinh vật vong linh có cảnh giới mạnh hơn mình.

Với tình huống trước mắt thì Ôn Bình nhất định phải quý trọng cơ hội.

Tình huống bên ngoài Hồ Thiên Địa như thế nào thì không cần nghĩ cũng biết là hết sức phức tạp. Chỉ sợ là có không ít cường giả Địa Vô Cấm, nếu qua một thời gian nữa, phát triển đến Triều Thiên Hạp, chạm đến ích lợi của bọn họ thì chắc chắn sẽ phiền toái không ngừng.

Chỉ khi nắm giữ một thủ đoạn có thể tuyệt đối áp chế địch nhân thì hắn mới có thể an an ổn ổn phát triển tông môn.

Từ đó chế tạo ra một cái tông môn siêu cấp!

Cùng lúc đó, giọng điệu thỏa mãn của Hà Niên lại vang lên.

“Nói thật, Sửu Bát Quái, ta rất cảm ơn ngươi. Bán Thế Phù Trầm, vẫn luôn ẩn giấu. Là ngươi, là ngươi gây áp lực, khiến cho ta không thể không sử dụng một loại huyết dịch khác, thiên phú trên người mình. Bây giờ ta mới hiểu được, mặc dù có bị người ta khinh thường như thế nào đi nữa thì nó vẫn là lực lượng của ta. Linh thể bị thương, thì tính sao... ta vẫn còn huyết mạch yêu tộc, còn có thể sử dụng yêu thể. Nó còn mạnh hơn linh thể vốn có của ta, càng hoàn mỹ hơn. Tất cả nhhgg thứ này đều nhờ ngươi ban cho! Cho nên, quỳ xuống, thần phục với ta, ta có thể chừa lại cho ngươi một mạng!”

Bình Luận (0)
Comment