Chương 738: Trứng yêu khắp mọi nơi
Oanh!
Hỏa Long cháy hừng hực ngăn cản Đại Yêu.
Có lẽ là chưa từng thấy hỏa diễm, con Đại Yêu đó bị giật nảy mình, hoảng hốt dừng bước, sau đó nhìn hỏa diễm rống giận. Theo cây cối bị nhóm lửa, một bức tường lửa hình thành, ngăn Đại Yêu ở đó.
Tần Mịch thừa cơ quay đầu, thấy thế thì mừng rỡ.
“Hiện Hình Thuật!”
“Hiện Hình Thuật!”
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Đại Yêu sợ lửa, mạng ta còn chứa đến tuyệt lộ, mạng ta còn chứa đến tuyệt lộ!”
Tần Mịch một đường chạy như điên, cũng không quay đầu lại.
So với những thứ không biết phía trước, hắn để ý nguy hiểm phía sau hơn.
Lỡ như con Đại Yêu đó phát hiện ra hư thực của hỏa diễm, phát hiện nó không thể tạo thành bao nhiêu thương tổn cho mình, sau đó vọt qua hỏa diễm đuổi theo hắn.
Có thể nói như vậy, chỉ cần bị đuổi kịp thì với linh thể của hắn, dưới nanh vuốt của Đại Yêu thì không tới một trăm hơi thở là hắn sẽ toi mạng.
Đúng lúc này, một lùm cây xuất hiện trước mặt.
Sau khi Hiện Hình Thuật xua tan sương mù, Tần Mịch phát hiện mặc dù lùm cây này vô cùng dài, nhưng lại không cao lắm, hắn có thể nhảy qua dễ dàng.
Không hề nghĩ ngợi, Tần Mịch nhanh chóng vọt về hướng đó, sau đó nhảy lên cao hơn trượng, vững vàng nhảy qua lùm cây đó.
Sau đó chân đạp hụt một cái.
Một cái lỗ thủng sâu không thấy đáy xuất hiện dưới chân hắn.
“Mẹ nó! Má má má! Người nào đặt bẫy, còn dùng cỏ đắp lên!”
Tần Mịch bối rối.
Nhưng mà hắn đã xuyên qua đám cỏ đắp trên hố, bắt đầu hạ xuống.
Tần Mịch tranh thủ đưa tay ngưng tụ ra một sợi mạch khí, ngưng tụ thành dây thừng, sau đó dùng sức ném nó về phía bên ngoài lùm cây.
Hắn nhớ bên ngoài lùm cây có đại thụ.
Sau khi ném dây thừng do mạch khí ngừng tụ ra bên ngoài, Tần Mịch quay đầu đánh một cái Hiện Hình Thuật xuống dưới chân mình.
Nhưng mà, xua tan sương mù cũng không giúp cho hắn nhìn thấy được gì dưới chân.
Dưới chân vẫn đen kịt!
Cũng may lúc này dây thừng quấn vào một cành cây của đại thụ, kịp thời giữ thân thể đang rơi xuống của hắn lại.
Sau đó, Tần Mịch bắt đầu đu đưa ra ngoài rìa…
Chỉ nghe một tiếng răng rắc, một chân Tần Mịch đá trúng một thứ yếu ớt gì đó, chân vọt thẳng vào trong đó. Nhưng mà trước mắt đen kịt, Tần Mịch không nhìn thấy gì cả, rút chân ra, lại bắt đầu đu đưa.
Từ từ, cuối cùng thân thể cũng vững vàng ngừng lại.
Tần Mịch cắn đũa phép, rảnh tay búng ra một đám lửa.
Theo ánh sáng xuất hiện, mặc dù phía dưới vẫn bị sương mù che kín nhưng thứ vừa đá trúng thì Tần Mịch lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Một cái trứng màu xanh lá!
Nó dính lên tường đất trên đỉnh đầu, bởi vì bị đá trúng, giờ có chất lỏng sền sệt màu xanh lá chảy xuống. Đột ngột, nửa bên khác của vỏ trứng kêu răng rắc, vỡ ra.
Một con yêu vật nhỏ màu đen từ bên trong bò tới, sau đó rơi xuống.
Hai hơi thở sau, một tiếng răng rắc lại vang lên.
Tần Mịch tắt đốm lửa trong tay, sau đó ngưng tụ ra Hỏa Xà.
Sau khi Hỏa Xà dài ba, bốn trượng xuất hiện, phạm vi chiếu sáng đã mở rộng ra rất nhiều. Tần Mịch đã có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng trên đỉnh đầu có cái gì... lít nha lít nhít, tất cả đều là trứng yêu!
Theo Hỏa Xà bay xuống phía dưới, cảnh tượng trong động cũng đập vào mắt.
Ba bốn trượng phía dưới cũng là một đống trứng yêu.
“Phải đi tiếp, nếu không thì mẫu yêu về tới, thấy ta đá nát trứng của nó, không chừng nó sẽ liều mạng truy sát ta.” Nói xong, Tần Mịch tạm thười cất đũa phép vào trong tàng giới, leo lên.
Nhưng mới bò lên được một chút thì một tiếng rống to quen thuộc vọng tới.
“Là con Đại Yêu lúc nãy!”
Vẻ mặt Tần Mịch lập tức trở nên khó coi.
Nghe tiếng rất lớn, Tần Mịch đoán có thể nó ở cách chỗ cửa hang không xa.
Cũng may chỗ này yêu khí trùng thiên, con Đại Yêu đó cũng không có ngửi được khí tức của hắn trong không khí.
“Xem ra bây giờ không thể đi lên được, chỉ có thể chờ nó đi xa.” Tần Mịch bất đắc dĩ, chỉ đành dùng hai cánh tay nắm lấy dây thừng, tiếp tục ẩn mình vào sâu trong hang.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Nhưng mà con Đại Yêu đó cũng không hề rời đi.
Nó bắt đầu nổi điên trên đầu.
Không ngừng rống giận, không ngừng chặt đất.
Sau đó không ngừng quét sạch tất cả mọi thứ xung quanh, Tần Mịch nghe được tiếng một cây đại thụ gãy đổ.
“Không phải chứ!”
Tần Mịch liên tục cười khổ, nhưng lại không thể hành động.
Cho đến khi dây thừng do mạch khí ngưng tụ ra đứt vì một cây đại thụ gãy, Tần Mịch bối rối!
Thân thể đột nhiên rơi xuống!
Răng rắc!
Răng rắc!
Răng rắc!
Sau khi hạ xuống, bởi vì là một cái sườn dốc cho nên sau khi Tần Mịch đụng nát một cái trứng yêu thì thân thể vẫn không ngừng lăn xuống dưới, không ngừng đụng nát trứng yêu, một hồi lâu mới dừng lại.
Nhưng mà ngừng thì ngừng, hắn cũng bị chất lỏng sền sệt bao phủ.
Gạt chất lỏng ở mũi, mắt ra, sau đó Tần Mịch ngưng tụ hỏa diễm trong lòng bàn tay, chiếu sáng xung quanh.
Những nơi có thể nhìn thấy được, toàn là trứng yêu!
Có một số yêu vật nhỏ rời khỏi vỏ trứng, đang dần dần chết đi.
Nhìn sơ qua một lượt thì chỗ mà hắn mới lăn xuống, ít nhất cũng đánh nát mấy chục cái.
Ngẩng đầu một cái, Đại Yêu còn không càm lòng rống giận, phá hư trên đó.
“Đám yêu vật nhỏ, ngươi muốn trách thì trách con Đại Yêu đó, hắn muốn bắt ta.”
“Ài, nói mới nhớ, sao con Đại Yêu này cứ như là một thằng nhóc, không có chút dáng vẻ Đại Yêu nào. Dưới tình huống bình thường thì không phải yêu vật đều chọn rời đi sao? Sao nó lại đứng đó khóc lóc om sòm như vậy được?”
Tần Mịch tỏ vẻ mình rất là cạn lời với con yêu vật tính tình như đứa bé này.
Rất là cạn lời!
Bây giờ thì hay rồi, hắn thành như vậy, toàn thân đều tỏa ra mùi vị khiến cho người ta chán ghét, còn hại chết nhiều đồng loại còn nằm trong tã lót của nó.
Trong lúc hắn thầm mắng con Đại Yêu đó, một chỗ Tần Mịch không có chú ý tới đang xảy ra biến hóa không thể tưởng tượng nổi.
Đến lúc này, con số trên lệnh bài tích phân trong ngực hắn mới dừng lại.
So với khi hắn vừa mới rớt vào trong động thì tích phân trên lệnh bài tích phân đã nhiều hơn mười vạn năm ngàn tích phân!