Chương 751: Sinh vật vong linh Địa Vô Cấm lên sàn (thượng) (2)
Giống như những gì Long Dã nói, Yêu tộc phát hiện động tĩnh trong Yêu giới, bây giờ xuất động đại quân, muốn muốn giết sạch nhân tộc trong Yêu giới, cứu đời sau của chúng nó. Dựa theo tốc độ tràn vào trước mắt thì không tới nửa ngày là sẽ có tới mấy vạn yêu vật tề tụ trong Yêu giới.
Yêu vật từ ba đại sào huyệt cùng đi vào Yêu giới, đoán chừng phải có gần mười vạn.
Nhưng mà đối với Bách Tông Liên Minh thì số lượng này hoàn toàn không đáng chú ý tới. Chắc chắn trong thời gian kế tiếp thì Yêu tộc sẽ tụ tập càng nhiều yêu vật hơn nữa.
“Xét thấy mục đích của chuyến đi này là thu phục Yêu tộc, nếu không có yêu vật phát hiện ra ta thì ta sẽ không khai sát giới.”
Ôn Bình liếc mắt nhìn Tư Đồ Tu Năng hai mắt vô thần và Hắc Khê thân thể mười trượng sau lưng, sau đó dẫn Tư Đồ Tu Năng nhảy lên lưng Hắc Khê, bay tới cửa ra cách đây mười dặm.
Khoảng cách mười dặm, Hắc Khê hóa thành tia chớp, bay một chút xíu là đến.
Bởi vì Hắc Khê là Yêu Vương có thể sánh ngang với Trấn Nhạc Thượng Cảnh cho nên trên đường đi, gặp được yêu vật thì bọn chúng đều không dám nhìn thẳng, vì thế nên dưới yêu khí mạnh mẽ bao quanh, không có yêu vật nào phát hiện ra Ôn Bình và Tư Đồ Tu Năng trên lưng nó.
Dần dần, cánh cửa thông tới Hồ Yêu Hoàng xuất hiện.
Hắc Khê vọt thẳng tới như là một tia chớp, vạn yêu tụ tập ở cánh cửa đó hoàn toàn không kịp để ý đến.
Khi trước mặt Ôn Bình xuất hiện ánh sáng thì hắn đã đứng dưới ánh mặt trời của Hồ Yêu Hoàng.
Quay đầu nhìn lại, sau lưng là một cái vách đá cao tới trăm trượng, ở giữa vách đá có một cái cổng vòm đá to lớn, đó chính là cánh cửa nối tới Yêu giới. Lúc này, bên ngoài cổng vòm đá cũng hội tụ hàng loạt yêu vật.
Đáng lưu ý là có một con yêu vật có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn nằm sấp trên cổng vòm đá, nhưng mà khí tức nó lộ ra ngoài lại chứng minh nó cũng không yêu hơn Hắc Khê. Sau khi Hắc Khê bay ra ngoài, ánh mắt của nó vẫn luôn nhìn chằm chằm Hắc Khê.
Ôn Bình không xác định được là nó đang nhìn mình hay là đang nhìn Hắc Khê.
Trong nháy mắt, Hắc Khê đã bay ra rất xa, chỉ dựa vào tầm mắt thì đã không thể nhìn thấy rõ được vách đá trăm trượng đó nữa.
Nhưng mà Ôn Bình dùng tinh thần lực quan sát thì thấy yêu vật đó đang nhìn chằm chằm mình, nhìn Hắc Khê dần dần đi xa.
“Hệ thống, ta muốn xem tin tức của nó.”
Thiên Vu.
Giới tính: Công.
Tuổi tác: Năm trăm mười.
Cảnh giới: Trấn Nhạc Thượng Cảnh.
Yêu thân tên là Lục Dực Kim Cương Chuẩn, làm Đại Yêu Vương của tộc Thiên Không, một trong ba đại yêu quần ở Hồ Yêu Hoàng.
“Lục Dực Kim Cương Chuẩn, thú vị. Hẳn là còn mạnh hơn Hắc Khê khi chưa biến thành sinh vật vong linh.”
Nói xong, Ôn Bình thu tinh thần lực để lại ở chỗ cổng vòm đá, sau đó lấy địa đồ của Hồ Yêu Hoàng mà Long Dã cho hắn nhìn kĩ vài lần, sau đó suy tư, cất vào. Nói: “Bây giờ phải nghĩ cách mở ra mạch môn thứ ba trước đã.”
Ôn Bình nhìn về phía đại thụ che trời cao vút trong mây, khống chế Hắc Khê chậm rãi hạ xuống. Càng nhìn thì trong lòng Ôn Bình càng vui vẻ. Quả nhiên không ngoài dự tính của hắn, đa số cây cối bên trong Hồ Yêu Hoàng đều đã sống hơn ngàn năm, có thể nhìn thấy những cây có thân cây rộng chừng mười trượng ở khắp nơi.
Mặc dù mộc khí mà chúng nó cung cấp còn không bằng Kiến Mộc mới trồng được một hai tháng, nhưng mà trong rừng rậm bao la ở đây toàn là những cổ thụ che trời với số năm tuổi như này.
Chất lượng không được, số lượng bao no!
Khống chế Hắc Khê đáp xuống rừng, sau đó Ôn Bình toàn lực vận chuyển Trường Mạch Công, bắt đầu điên cuồng thôn phệ mộc khí trong cổ thụ che trời.
Tư Đồ Tu Năng và Hắc Khê ở bên cạnh hộ pháp, tạo ra hoàn cảnh tốt nhất để Ôn Bình thôn phệ.
Có Hắc Khê ở đây, Yêu Vương bình thường cũng không dám tới gần, cho nên suốt một ngày, Ôn Bình cũng không có bị quấy rầy.
Dựa theo tính toán của Ôn Bình, cứ theo tốc độ này thì ba ngày là có thể thôn phệ được lượng mộc khí đủ để mở ra cái mạch môn thứ ba.
Đương nhiên, đây chỉ là tính toán.
Ngày đầu tiên kết thúc, khu rừng rậm vô ngần này đã bị Ôn Bình ép khô.
Cho dù tiếp tục thôn phệ thì còn có thể mót được một chút mộc khí, nhưng hiệu suất quá thấp.
Bây giờ Ôn Bình chỉ có thể đi tìm một khu rừng khác giống như thế này.
Tìm kiếm suốt một đêm, một khu rừng rậm vô ngần thứ hai xuất hiện ở trước mặt.
Cho đến ngày thứ ba, khu rừng rậm vô ngần thứ hai lại bị rút sạch, Ôn Bình lại bước lên con đường tìm kiếm.
Khi tìm được khi rừng rậm vô ngần thứ ba thì đã là ngày thứ tư, tốn thêm một ngày so với thời gian trong dự tính của Ôn Bình. Lại thêm thời gian thôn phệ mộc khí, tương đương với hắn tốn năm ngày. Tốn năm ngày để mở ra cái mạch môn thứ ba, đối với người khác thì có thể nói là kỳ tích, nhưng đối với Ôn Bình thì quá lãng phí thời gian.
Bởi vì thu phục Yêu tộc thì không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, nhưng mà nhiệm vụ của hệ thống đưa ra chỉ có một tháng.
Đêm khuya ngày thứ năm, cuối cùng Ôn Bình cũng tích lũy đủ mộc khí để mở ra cái mạch môn thứ ba.
Theo Trường Mạch Công chuyển hóa mộc khí thành năng lượng vọt tới Tụ Thần Mạch Môn ở ngực, cái mạch môn thứ ba vô cùng sinh động.
Sau đó là một tiếng vang trong trẻo vang lên, cái mạch môn thứ ba theo tiếng mà mở ra.
Ầm!
Sau một tiếng vang thật lớn, Ôn Bình chính thức bước vào Trấn Nhạc Cảnh.
Vong Linh Triệu Hoán Thuật cũng thuận lý thành chương mà đề cao hạn mức triệu hoán cao nhất, từ nửa bước Địa Vô Cấm nâng lên Địa Vô Cấm.
“Tiếp theo là đi vào địa ngục vong linh.”
Dứt lời, Ôn Bình đưa mắt nhìn một vòng xung quanh khu rừng rậm rạp, ánh mắt khóa chặt một gốc cổ thụ che trời cách đây không xa, sau đó nhảy lên đó, chui vào trong cành lá um tùm.
Tư Đồ Tu Năng ở dưới.
Hắc Khê ở trên.
Cả hai bảo vệ, tạo thành một hoàn cảnh yên tĩnh, cam đoan sẽ không có yêu vật tới quấy rầy.
Lúc này, tinh thần lực của Ôn Bình cũng bước vào địa ngục vong linh.
Vừa đi vào địa ngục vong linh thì khí tức tử vong quen thuộc đập vào mặt, khí tức này còn đậm hơn khí tức tử vong lộ ra khi Thôn Phệ Thú hiện thân gấp trăm ngàn lần.