Chương 752: Sinh vật vong linh Địa Vô Cấm lên sàn (hạ)
Trong bóng tối vô biên đưa tay không thấy được năm ngón, các ngõ ngách giống như đều tràn ngập làm những thứ khiến cho người ta bất an.
Mặc dù đây là lần thứ hai hắn đi vào nhưng loại cảm giác này vẫn khiến cho Ôn Bình có chút không thích ứng được, mang đến cho hắn một cảm giác tử thần đang đứng ở sau lưng dùng lưỡi hái để ngang đầu hắn vậy.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Ôn Bình mới phóng tinh thần lực về nơi xa, bắt đầu tìm kiếm con mồi.
Đúng, Ôn Bình không có đi tới lãnh địa của Thôn Phệ Thú, không có đi tìm con Thôn Phệ Thú cấp bậc Địa Vô Cấm đó.
Bởi vì lần này Ôn Bình cho hắn vào vị trí dự bị thứ hai.
Đứng đầu trong danh sách dự bị, Ôn Bình muốn dành nó cho sinh vật mạnh mẽ hơn.
Nếu như trước khi trời sáng mà vẫn không tìm thấy sinh vật vong linh ưu tú hơn Thôn Phệ Thú thì hắn mới quay đầu chọn Thôn Phệ Thú.
Có át chủ bài càng mạnh mẽ hơn thì hắn càng nắm chắc mình có thể thu phục Yêu tộc hơn.
Một lúc lâu sau, một khí tức mạnh mẽ bị tinh thần lực bắt được.
Ôn Bình lần theo khí tức này tìm qua thì thấy một đám sinh vật vong linh như báo đen đang vây công một con Cự Viên cao mấy trăm trượng.
Cự Viên liên tục rống to, điên cuồng nện xuống mặt đất, vỗ thân thể, cố gắng giết chết những người xâm phạm mà nó nhìn thấy.
Một quyền của Cự Viên hạ xuống thì một cái dốc núi cao trăm trượng bị san bằng dễ dàng như đánh nát một miếng đậu hủ.
Theo cảm giác thì Ôn Bình cảm thấy con Cự Viên này tùy tiện đánh ra một quyền thì có thể đánh chết một Trấn Nhạc Thượng Cảnh.
Đáng tiếc, khí tức của nó chỉ sánh ngang với nửa bước Địa Vô Cấm.
Dần dần, đám sinh vật nhỏ bé nhưng công kích mau lẹ càng ngày càng nhiều, giống như là bầy kiến, không tới mấy phút thì có mấy vạn con chạy tới.
Chỉ một láy sau thì Cự Viên đã bị chúng nó bao phủ, động tĩnh của nó cũng càng ngày càng nhỏ.
Trong khoảnh khắc khi Cự Viên ngã xuống, Ôn Bình thu tinh thần lực lại, tiếp tục tìm kiếm con mồi.
Lại mấy canh giờ trôi qua.
Ôn Bình bắt được khí tức của một tồn tại Địa Vô Cấm, nhưng mà vừa thăm dò qua thì nó lập tức cảm nhận được sự tồn tại của Ôn Bình.
Vung tay lên, mặc dù Ôn Bình đang ở một cái thế giới khác nhưng vẫn có thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ.
Loại áp lực này giống như là hắn đang ở trong địa ngục vong linh, đứng dưới chân con sinh vật vong linh đó, có thể bị đạp chết bất cứ lúc nào.
Nhưng mà hắn biết hệ thống sẽ không để tinh thần lực của hắn bị tổn thương một chút nào trong thế giới này, bao gồm cả phản kháng, cho nên Ôn Bình lại vì thế mà cảm thấy hưng phấn.
Nó đã được chọn!
Nhưng mà, hệ thống lại lên tiếng ngăn cản hắn: “Kí chủ, thực lực của đối phương vượt xa Địa Vô Cấm, đã đến gần cảnh giới trên Địa Vô Cấm, với cảnh giới của người bây giờ thì không thể bắt!”
“Đã đến gần cảnh giới trên Địa Vô Cấm?”
Ôn Bình cảm giác như mình bị tạt một chậu nước lạnh.
Sau đó lưu luyến không rời thu tinh thần lực lại, bay về một hướng khác.
“Đáng tiếc.”
“Quá là đáng tiếc.”
“Xem ra chỉ đành tìm ngươi sau vậy.”
Trong lúc Ôn Bình đang nói thầm, tinh thần lực còn chưa đi được bao xa thì lại một luồng khí tức sánh ngang với Địa Vô Cấm lặng lẽ ập tới.
Khi hắn dùng tinh thần lực khóa chặt nó thì một cảm xúc phức tạp tự nhiên xuất hiện.
Bỗng nhiên hắn có chút hận người của Long gia.
Hận bọn họ chia rẽ mình với phụ mẫu ở thế giới này.
Càng hận bọn họ cao cao tại thượng.
“Có gì đó quái lạ!”
Đối với thù hận đột nhiên sinh ra, Ôn Bình vận chuyển Trường Mạch Công ổn định mình trước, nhưng mà cảm xúc thù hận còn chưa kịp bị xua tan thì một địch ý khó hiểu lại sinh ra.
Bách Tông Liên Minh năm lần bảy lượt mạo phạm hắn, nên tru diệt.
Bùi Vu của Tán Nhân Dịch từ chối làm phụ thuộc, cũng nên giết.
Còn có người của Long gia, bọn họ cao cao tại thượng, càng nên hủy diệt.
...
Cảm xúc thù hận, địch ý lặng yên chiếm lấy đầu óc Ôn Bình.
Ngay lúc mộc khí trong Trường Mạch Công của Ôn Bình hoàn toàn không có hiệu quả chống cự những tâm tình tiêu cực này thì một lực lượng vô danh lóe lên trong đầu, xua tan sạch sẽ thù hận, địch ý đó.
Lực lượng này đến từ Vong Linh Triệu Hoán Thuật.
Khi tâm trạng hoàn toàn ổn định lại, Ôn Bình bắt đầu nhìn chằm chằm con sinh vật vong linh Địa Vô Cấm mà hắn mới tìm thấy đó.
Ôn Bình nghi ngờ nói: “Rốt cuộc thì bên dưới là cái gì, vậy mà có thể phóng đại chút tà niệm nhỏ giấu ở sâu trong lòng ta, còn sáng tạo ra nhiều tà niệm chưa từng xuất hiện ở sâu trong lòng ta?”
Khi Ôn Bình kéo dài tinh thần lực xuống dưới thì thấy được một người đang nhìn hắn.
Không sai!
Là một người có máu có thịt!
Mặc dù không có khiến cho hắn cảm thấy áp lực như con đã đến gần cảnh giới trên Địa Vô Cấm lúc nãy, nhưng trong địa ngục vong linh lại xuất hiện một người, chuyện này khiến cho Ôn Bình có chút giật mình.
Người đó không có mặc bất cứ quần áo gì, một đôi tròng mắt rất là kỳ dị. Nói đúng hơn thì Ôn Bình hoàn toàn không nhìn thấy hắn có mắt, bởi vì hai con ngươi hắn chỉ là một vùng tăm tối.
Lúc này, hắn đưa một tay lên một bên gò má, nhìn chằm chằm tinh thần lực do Ôn Bình phóng ra, sau đó há miệng như đang nói.
Bởi vì có năng lực đặc thù của Vong Linh Triệu Hoán Thuật gia trì nên Ôn Bình có thể nghe hiểu hắn.
Hắn đang nói:“Khí tức của nhân loại.”
Ôn Bình giật mình.
Con sinh vật vong linh lại biết đến sự tồn tại của nhân loại?
“Hệ thống, con này có lai lịch gì?”
Khiển Trách Giả.
Thân phận: Đọa thiên sứ.
Có thể gợi lên thù hận, địch ý ở sâu trong lòng người khác.
“Đọa thiên sứ!”
Nhìn người phía dưới, Ôn Bình có kiến giải mới về cánh sau lưng nó.
Đó là cánh thiên sứ.
Nhưng mà đối với Đọa thiên sứ thì hắn chỉ hiểu rõ về Lucifer, đối với Khiển Trách Giả này thì Ôn Bình hoàn toàn không biết.