Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 764 - 【Vip】 Đọa Lạc Thiên Sứ, Xuất Kích! (2)

【VIP】 Đọa lạc thiên sứ, xuất kích! (2) 【VIP】 Đọa lạc thiên sứ, xuất kích! (2)

“Ồ!”

Vi Sinh Thương Lam lập tức đưa mắt nhìn qua, thế công trong tay cũng hơi ngưng lại.

Ôn Bình tiếp tục nói: “Hi vọng ngươi có thể chống lâu một chút.”

Mọi người nhìn về phía Ôn Bình, không rõ ràng cho lắm.

Nhưng thấy Ôn Bình chắc chắn như thế thì trong lòng bắt đầu chờ mong.

Nhất là Long Dã, từng chứng kiến sự mạnh mẽ và thần bí của Ôn Bình, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này, có lòng tin mãnh liệt với Ôn Bình không đánh nhau thì không quen biết này. Không rõ lòng tin này từ đâu tới nhưng Long Dã tin chắc như vậy.

“Lắng nghe ta triệu hoán...”

Đũa phép vung lên.

Lối đi kết nối với địa ngục vong linh lại được mở ra.

Sau lưng Ôn Bình, một nam tử cao ba mét, sau lưng có một đôi cánh chim đen kịt chậm rãi đi tới. Giống y như khi còn ở địa ngục vong linh, hoàn toàn không nhìn thấy được đôi mắt của hắn, chỉ có thể nhìn thấy hai cái hố đen sâu thăm thẳm.

Khiển Trách Giả xuất hiện khiến cho hai mắt Long Dã lập tức sáng lên.

Quả nhiên, hắn không có tin sai.

Ôn Bình nắm giữ lực lượng không hề đơn giản như vậy.

Đây là một cường giả Địa Vô Cấm, khiến cho người ta hoàn toàn không thể nhìn thấy được, còn khiến cho người ta cảm thấy khủng bố hơn cả Vi Sinh Thương Lam đó.

Hơn nữa ở trên người hắn, khí tức quái dị còn nồng đậm hơn cả Thôn Phệ Thú.

“Các ngươi đều lui ra ngoài đi.” Ôn Bình không biết có chỉ mặt gọi tên nhưng mọi người đều biết hắn muốn nói tới ai.

Long Dã dẫn theo mấy tên bộ hạ còn sót lại, rời khỏi bí cảnh trước. Hoài Không theo sát phía sau. Hoài Không vừa đi, Lê Quan chăm chú nhìn Khiển Trách Giả một cái, sau đó cũng kéo Lục Dực Kim Cương Chuẩn, hóa thành hình người bước ra bí cảnh. Chỉ có Thời Phong, trước khi đi chăm chú nhìn Ôn Bình, trong ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi.

Bởi vì bộ hạ Hắc Khê của hắn đã từng vì giết tứ vương mà đánh tới cổng Bất Hủ Tông, mạo phạm Bất Hủ Tông.

Nhưng mà nghĩ lại, hình như là Long Dã đại nhân dựa vào Ôn tông chủ, hắn là người của Long Dã đại nhân, có phải là chuyện này có thể từ lớn hóa nhỏ rồi từ nhỏ hóa không?

Đợi Thời Phong đi khỏi, Ôn Bình không tiếp tục để Khiển Trách Giả đè nén thiên phú của mình nữa, cũng có thể nói là ma lực.

Luồng ma lực này vừa phóng ra, mới đầu Vi Sinh Thương Lam mười phần cảnh giác nhưng đột nhiên trong con ngươi lại xuất hiện cảm xúc tức giận. Sau đó Vi Sinh Thương Lam cả giận nói: “Tại sao vừa có chuyện tốt thì đám người các ngươi lại tới phá hư! Người của Triều Thiên Hạp như thế, người trong Hồ Thiên Địa các ngươi cũng là như thế, ông đây có trêu vào các ngươi không?”

“Giết hắn.” Ôn Bình ra lệnh cho Khiển Trách Giả.

Nhận được mệnh lệnh, Khiển Trách Giả chậm rãi đi tới chỗ Vi Sinh Thương Lam, theo Khiển Trách Giả tới gần thì ma lực cũng tăng cường, Vi Sinh Thương Lam càng ngày càng nóng nảy, thù hận, địch ý, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi thì đã bộc phát ngút trời.

“Đều đáng chết, các ngươi đều đáng chết!”

Nói xong, Vi Sinh Thương Lam trực tiếp hóa thành sao băng từ trên bầu trời bắn về phía Khiển Trách Giả. Mạch môn màu vàng đất chấn động, tay vừa nhấc, mặt đất bình tĩnh lập tức xuất hiện ngàn vạn cự thạch, từ dưới mặt đất bay vọt lên, đánh tới chỗ Khiển Trách Giả.

Trong nháy mắt, đất đai trong phạm vi ngàn mét đều bị Vi Sinh Thương Lam khống chế, hắn nghiễm nhiên thành chúa tể thiên địa này.

Đối với Vi Sinh Thương Lam đã bị địch ý, thù hận trong lòng hoàn toàn chiếm lấy tâm trí, đương nhiên là Ôn Bình định tránh xa một chút.

“Ngục Lâm!”

Chỉ thấy Khiển Trách Giả miệng nói tiếng người, đôi cánh đen sau lưng bỗng nhiên hoàn toàn dang ra, bí cảnh vốn vẫn là ban ngày bị hắc ám bao phủ trong nháy mắt. Dĩ nhiên, bóng tối này hoàn toàn khác biệt với hắc ám mà Thiên Mộc phóng ra.

Bóng tối này tràn ngập này một luồng khí tức tử vong, trong đó còn xen lẫn đủ loại tâm tình tiêu cực tới từ địa ngục.

Nóng nảy.

Đau khổ.

Không khí cũng khiến cho người ta có cảm giác như là bị châm chích.

Sau đó Khiển Trách Giả tiện tay vung lên, tử khí này tung hoành trong đêm tối hóa thành đao mang, chém nát hết toàn bộ những thứ đang tới gần mình. Sau đó lại hóa thành một mũi thương, đâm về phía Vi Sinh Thương Lam đang từ trên trời giáng xuống.

Oanh!

Cả hai đụng vào nhau, cho dù là Thiên Mộc đã tránh đến rất xa thì cũng bị sóng khí đánh bay.

Thiên Mộc biến sắc, đứng lên tiếp tục lui về sau.

Sau đó, từng tiếng vang vọng ra trong đêm tối, như là tiếng sấm, kéo dài không dứt, sinh sôi không ngừng.

Sắc mặt Hà Niên ảm đạm, tiếp tục lui về phía sau, bởi vì đây mới chỉ là cường giả Địa Vô Cấm thân thể va chạm với nhau, nếu là dùng mạch thuật đối kháng thì trong phạm vi mấy ngàn mét hoàn toàn không có chỗ nào là an toàn, cho dù trốn ra xa mấy ngàn mét thì vẫn không an toàn.

Cách duy nhất chính là rời khỏi cái bí cảnh này.

Nhưng mà nhìn thấy Ôn Bình đang đứng ở cửa ra vào của bí cảnh thì hắn chỉ đành tiếp tục đi vào chỗ sâu trong bí cảnh, hi vọng cái bí cảnh này có thể rộng một chút.

“Chết đi cho ta!”

Tiếng rống giận dữ của Vi Sinh Thương Lam vang lên theo mỗi lần hắn ra quyền.

Khiển Trách Giả cũng không có quá nhiều thế công, chỉ tiếp tục dùng nắm đấm đánh với nắm đấm, dùng chân đánh với chân, lấy tử khí đánh với mạch khí.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cả hai từ mặt đất đánh tới bầu trời, lại từ không trung đánh về mặt đất.

Một ao Yêu Tinh đó đã bị bùn đất phủ kín, thẩm thấu vào mặt đất, sau đó chảy vào trong Khúc Cảnh. Không riêng gì nó, ngay cả bầu trời, mặt đất của bí cảnh này cũng bắt đầu xuất hiện vết rách, theo thời gian cả hai đánh nhau càng kéo dài thì vết rách xuất hiện càng nhiều.

Đám yêu và người ra khỏi đại điện, cho là đứng ở một chỗ an toàn rồi, đột nhiên một giây sau, đại điện nổ tung. Khiển Trách Giả, Vi Sinh Thương Lam chấn vỡ bí cảnh, dẫn chiến đấu tới ngoài Yêu Tổ Nhai. Chúng yêu vội vàng tiếp tục lùi lại.

Lê Quan vừa rút lui về sau vừa quay đầu lại nhìn đại điện đã đổ sụp, trong lòng cực kỳ đau đớn, nói: “Truyền thừa của Yêu tộc, mất rồi!”

Bình Luận (0)
Comment