Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 763 - 【Vip】 Đọa Lạc Thiên Sứ, Xuất Kích!

【VIP】 Đọa lạc thiên sứ, xuất kích! 【VIP】 Đọa lạc thiên sứ, xuất kích!

“Bốn cái mạch môn, cường giả Địa Vô Cấm!”

Long Dã kinh hô một tiếng.

Già Thiên Lâu chơi lớn thật đó nha!

Không đúng, nếu như chỉ là một cái di ngôn giả đối không có thật của Yêu Hoàng thì tại sao Già Thiên Lâu lại phái cường giả Địa Vô Cấm ra?

Chắc chắn bên trong Long gia cũng có người của Già Thiên Lâu!

Nghĩ đến đây, Long Dã vừa tức vừa hận.

Bọ ngựa bắt ve hoàng tước núp phía sau, vốn cho rằng Ôn Bình đến thì xem như đã kết thúc.

Lúc này Lê Quan, Thời Phong cũng lần lượt dừng tay, mặc dù hai người bọn họ không phải là bằng hữu nhưng lại có chung kẻ địch.

Lão giả răng nanh xanh đưa tay quất bay Thôn Phệ Thú, sau đó hời hợt nói: “Thiên Mộc, ta ra tay, vậy coi như là chín một.”

“Theo ý ngài.” Thiên Mộc gật đầu.

“Một ao Yêu Tinh lớn như vậy, chín thành, đủ để cho ta nhảy từ hạ cảnh, vọt qua trung cảnh, bước vào thượng cảnh.” Lão giả răng nanh xanh cười nhạt một tiếng, chợt đưa mắt nhìn khắp xung quanh: “Đều suy nghĩ di ngôn đi, dù sao các ngươi một người cũng không chạy đi được.”

Tất cả mọi người lập tức hơi hồi hộp một chút.

Một cảm xúc tuyệt vọng lướt qua trong tim.

“Dĩ nhiên, ngươi ngoại lệ.”

Hắn chỉ Ôn Bình.

Ôn Bình cười cười, hỏi: “Há, tại sao ta có thể sống?”

Lão giả răng nanh xanh nói: “Bởi vì ngươi có thiên phú không tồi, thậm chí có thể nói là kinh người. Mặc dù lực lượng thả ra chỉ có Trấn Nhạc Hạ Cảnh, chẳng có gì lạ nhưng ngươi tuổi tác rất nhỏ. Cho dù ở Triều Thiên Hạp cũng chưa từng thấy có thiên tài nào mở ra mạch môn thứ ba ở tuổi ngươi.”

“Vi Sinh Thương Lam... ánh mắt của ngươi cũng rất chuẩn.” Nói xong, Ôn Bình đóng cột thông tin cá nhân trước mặt lại.

Vừa dứt lời, ánh mắt Vi Sinh Thương Lam lập tức đọng lại.

Nhìn Ôn Bình, trong mắt bỗng nhiên có chút kinh ngạc.

Bởi vì hẳn là không có ai trong Hồ Thiên Địa biết tên của hắn mới đúng, thậm chí ngay cả Thiên Mộc cũng không biết hắn là ai.

Nhưng người trước mắt biết!

“Thú vị, xem ra lai lịch của ngươi cũng không đơn giản nha.” Trong đầu Vi Sinh Thương Lam lóe lên sát ý.

Vốn định giữ lại, nhưng đối phương kêu ra tên của mình, vậy thì không thể không giết.

Bởi vì tên thật của hắn còn chưa thể lộ ra được.

Mà lúc này, Long Dã đã không rảnh quan tâm Ôn Bình kêu đối phương là gì, trong đầu của hắn chỉ có một cái ý nghĩ, liều mạng!

“Vi Sinh Thương Lam đúng không, Long gia ta nhớ kỹ ngươi.” Long Dã lại mở mạch môn ra, đã chuẩn bị tinh thần tử chiến.

Trước sao gì cũng phải chết, Long Dã hắn cũng không sợ.

“Nếu ta chết rồi, ngươi chỉ là một Địa Vô Cấm Hạ Cảnh, ta xem ngươi làm sao để thoát khỏi sự truy xét của Long gia ta!”

Lúc này, Long Dã đã mở ra Sát Ý Vô Song. Đệ Tam Nộ Cảnh.

Một bên khác, Thôn Phệ Thú bị đánh bay cũng thở phì phò xông về, giương nanh múa vuốt chuẩn bị đại chiến một trận với Vi Sinh Thương Lam.

Thời Phong thấy Long Dã cũng lên thì biết cường giả Địa Vô Cấm này không thể nào buông tha cho mình nên cũng vọt tới.

Sau đó, trừ Ôn Bình, Hoài Không và Hà Niên đã ngã xuống đất ra thì tất cả mọi người đều vọt thẳng tới Vi Sinh Thương Lam.

Đầu tiên là Long Dã cầm Huyết Phủ bổ xuống, bị Vi Sinh Thương Lam cười đỡ được. Sau đó là một trảo của Thời Phong vỗ xuống, mấy cái đầu của Lê Quan cũng há to cái miệng lớn như chậu máu cắn Vi Sinh Thương Lam. Nhưng mà tất cả đều bị một tầng mạch khí hộ thuẫn cản lại.

Vi Sinh Thương Lam cười nhìn nhân yêu phản kháng, ánh mắt không khỏi lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, bước ra một bước, tất cả mọi người bị đẩy về sau một bước. Sau đó, Vi Sinh Thương Lam từng bước đi lên trên bầu trời, như giẫm trên đất bằng.

Tùy thời vung lên, mọi người liên tục bay ngược ra.

Oanh!

Phanh!

Mấy tiếng nổ vang lên.

Lê Quan, Thời Phong, Thôn Phệ Thú, ba cái thân thể khổng lồ nện mạnh xuống đất.

Đám người Long Dã bay ngược về sau, lùi lại trăm bước mà vẫn chưa ổn định được thân hình.

Vi Sinh Thương Lam bất động như chuông, ngạo nghễ đứng trên bầu trời, nhìn xuống mọi người, nói: “Lực lượng của các ngươi thực sự quá yếu. Thằng oắt con của Long gia, không bằng lại dùng Sát Ý Vô Song của Long gia các ngươi thử một chút?”

Long Dã gầm lên một tiếng, nhắm lên bầu trời bổ một búa. Đồng thời, mới nãy Lục Dực Kim Cương Chuẩn không có lên cũng hóa thành tia chớp nhào tới, lăng không ngưng tụ ra một đôi cự trảo sắc bén nắm lấy Vi Sinh Thương Lam.

Nhưng mà Vi Sinh Thương Lam chỉ vung tay lên thì đã hóa giải được thế công của nó.

Thậm chí vì thực lực của Lục Dực Kim Cương Chuẩn còn không phải là nửa bước Địa Vô Cấm cho nên bị một tay này vỗ chết ngất. Long Dã còn đỡ một chút, nhưng muốn đứng lên cũng phải ráng chống đỡ thân thể, nếu không thì vừa đứng dậy thì sẽ ngã xuống lại.

“Thật không có ý nghĩa.” Vi Sinh Thương Lam đưa mắt nhìn toàn bộ mọi người trong bí cảnh, không khỏi cảm thán một tiếng: “Một người có thể đánh cũng không có. Thiên Mộc, mang Hà Niên ra xa một chút, lão phu chuẩn bị hạ sát thủ.”

Thiên Mộc vui vẻ, lúc này hắn kéo Hà Niên lui lại, có thể lui bao xa thì lui bấy xa.

Lê Quan, Thời Phong, Hoài Không, ba yêu không khỏi nhìn đối phương một chút.

Thời Phong cười thảm một tiếng: “Không ngờ lại phải chết chung một chỗ với hai người các ngươi, thật là uất ức.”

Chín cái đầu của Lê Quan đồng thời giận dữ nói: “Còn không phải tại ngươi dẫn nhân tộc tới, tên phản đồ này!”

Lúc này Ôn Bình cũng sửng sốt một chút, thầm nghĩ: Vi Sinh Thương Lam này đang trang B ở trước mặt hắn?

Mới đầu Ôn Bình còn muốn để cho Vi Sinh Thương Lam đắc ý một hồi, đả kích Yêu tộc một chút, dễ cho mình thu phục bọn chúng hơn, nhưng mà bây giờ Vi Sinh Thương Lam này muốn hạ sát thủ, hắn không muốn ra tay cũng không được. Vừa khéo, để cho Khiển Trách Giả ra luyện tay một chút.

Thần trong truyền thuyết của một thế giới khác.

Không biết ở cái thế giới này thì sẽ có hào quang như thế nào.

“Vậy thì để cho người của ta chơi với ngươi?”

Ôn Bình một câu vạch phá bầu trời.

Bình Luận (0)
Comment