Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 762 - 【Vip】 Mạch Thuật Này Đa Số Đệ Tử Của Bất Hủ Tông Đều Biết (2)

【VIP】 Mạch thuật này đa số đệ tử của Bất Hủ Tông đều biết (2) 【VIP】 Mạch thuật này đa số đệ tử của Bất Hủ Tông đều biết (2)

Chương 762: Mạch thuật này đa số đệ tử của Bất Hủ Tông đều biết (2)

Bắt giặc bắt vua trước!

Bắt được chủ nhân của nó thì chắc chắn sẽ không có nhiều chuyện như vậy.

Ám Dạ Già Thiên ——

Thiên Mộc chui vào trong đêm tối, khiến cho Thôn Phệ Thú vồ hụt.

Khi xuất hiện lại thì Thiên Mộc đã ở phía xa.

Thôn Phệ Thú dùng một chiêu Cốt Thứ Tù Lung giết tới, sau đó khi cốt thứ từ dưới mặt đất vụt lên muốn khóa Thiên Mộc lại thì Thiên Mộc lại biến mất.

Đánh tới đánh lui, Thôn Phệ Thú liên tục thất thủ, càng ngày càng tức giận.

Còn Thiên Mộc thì khoảng cách với Ôn Bình càng ngày càng gần.

Hoài Không thấy thế thì vội nói: “Ôn tông chủ, hắn nhắm vào ngươi!”

“Không sao cả.”

Lúc này, Ôn Bình mở ra mạch môn.

Gió nhẹ chợt nổi lên, quất vào mặt.

Ba cái mạch môn trong suốt mở ra, Thiên Mộc nhìn thấy thì rất muốn cười.

Hóa ra chỉ là một Trấn Nhạc Cảnh!

Long Dã thấy Ôn Bình phóng ra ba cái mạch môn thì dự đoán được con Yêu Vương đó mới là chỗ dựa lớn nhất của Ôn Bình cho nên vội vàng nhắc nhở: “Hắn giống như Hà Niên, đều tu luyện mạch thuật Địa cấp diễn sinh ra bí thuật.”

“Giam cầm!” Ôn Bình không hề động một chút nào, môi khẽ mở, nói ra hai chữ.

Nói xong!

Gió dừng!

Sát ý dữ tợn trên mặt Thiên Mộc bỗng nhiên cứng lại, bởi vì hắn phát hiện thân thể của mình đột nhiên không thể động đậy được.

“Đây là mạch thuật gì!” Thiên Mộc có chút hoảng.

Đưa tay một cái là có thể giam cần thân thể của hắn, tuyệt đối không phải là mạch thuật bình thường có thể làm được.

“Ăn đi.” Ôn Bình không có trả lời câu hỏi của Thiên Mộc, chỉ vân đạm phong khinh nói hai chữ với Thôn Phệ Thú.

Thôn Phệ Thú vui vẻ, lúc này, nó mở rộng thôn phệ chi lực, nhanh chóng bao phủ lấy toàn thân Thiên Mộc.

Sắc mặt Thiên Mộc lập tức biến đổi, còn chưa kịp nói ra hai chữ cứu ta thì thôn phệ chi lực đã bùng nổ, nổ cho thân thể Thiên Mộc phụt ra một đám sương máu. Mặc dù không chết nhưng khí tức cũng trở nên uể oải trong nháy mắt.

Chỉ với một kích này thì dáng vẻ của Thiên Mộc đã chật vật hơn Long Dã bây giờ nhiều, linh thể bị thương cao tới bảy thành. Dưới tình huống linh thể như thế này, Thiên Mộc hoàn toàn không thể sử dụng bí thuật Địa cấp nữa, cho nên bây giờ dù hắn không chết thì cũng không còn là đối thủ của Thôn Phệ Thú nữa.

Lúc này, lực lượng của Phong Chi Cấm Cố cũng biến mất không thấy gì nữa, trong khoảnh khắc Ôn Bình vừa thu mạch môn lại thì Thiên Mộc giống như diều bị đứt dây, từ trên bầu trời rơi xuống dưới. Thiên Mộc vừa bị thương thì mạch thuật Địa cấp cũng tan rã.

Đêm tối vô tận đang bao phủ bí cảnh cũng chậm rãi tan biến, ánh sáng lại chiếu rọi.

Long Dã nhìn thảm trạng của Thiên Mộc, trong đầu mừng thầm, nhịn không được tán dương Ôn Bình. Nói là khoa trương nhưng thật ra thì chính là đang vuốt mông ngựa.

“Ôn tông chủ, một chiêu của người mới nãy quá mạnh!”

Khi vuốt mông ngựa thì hắn hồn nhiên quên mất mẫu thân của Ôn Bình chính là muội muội của hắn, tính thế nào thì Ôn Bình cũng là vãn bối của mình.

“Không có gì, chẳng qua là một chút mạch thuật cơ sở thôi, có không ít đệ tử của Bất Hủ Tông đều biết.” Ôn Bình lạnh nhạt trả lời một câu.

Nhưng mà Long Dã cũng không cho rằng những gì Ôn Bình nói là thật, hắn cho là Ôn Bình chỉ khiêm tốn thôi, gián tiếp gièm pha Thiên Mộc.

Không thể không nói, cảnh tượng vừa rồi khiến cho hắn cảm xúc sục sôi, nhất là một chiêu giam cầm Thiên Mộc đó.

Thiên Mộc muốn mượn hắc ám tới gần Ôn Bình, kết quả bị giam cầm biến thành bia ngắm sống. Chuyện này còn đáng sợ hơn ngày đó hắn đứng trước mặt Ôn Bình, Ôn Bình chỉ nói một câu thì khiến cho Huyết Phủ của hắn rời tay.

Hoài Không cũng không thấy kinh ngạc với thủ đoạn của Ôn Bình, dù sao ở Bất Hủ Tông, hắn đã chứng kiến quá nhiều thứ khiến cho người ta phải ngạc nhiên, hắn cũng đã quen rồi.

Chỉ có một thứ duy nhất mà hắn không ngờ tới, đó là tốc độ phát triển của Ôn Bình, bây giờ mới qua bao lâu mà thực lực của Ôn Bình đã đứng ở đỉnh phong của Hồ Thiên Địa, cường giả nửa bước Địa Vô Cấm không là cái thá gì trong mắt hắn.

Lê Quan thấy cảnh này thì tuy ngoài miệng nói không cần Ôn Bình nhúng tay vào chuyện của Yêu tộc nhưng thấy nhân tộc bị đánh ngã một tên thì vẫn rất vui vẻ.

“Ôn tông chủ, bổn vương đại biểu Yêu tộc cám ơn ngài xuất thủ tương trợ.”

Ôn Bình đưa mắt nhìn Lê Quan và Thời Phong đánh tới khí thế hừng hực, không muốn nói gì cả.

Lúc này, hai yêu quái này là địch hay bạn còn chưa rõ.

Lại nói về Thôn Phệ Thú, một chiêu thôn phệ chi lực đánh trúng Thiên Mộc, lúc này nó thừa thắng xông lên, mở rộng thôn phệ chi lực với những cường giả Trấn Nhạc tới giúp đỡ Thiên Mộc. Liên tục mười lần, thực lực tăng vọt gấp đôi.

Long Dã thấy cảnh này thì nhịn cười không được: “Thiên Mộc, kết thúc rồi.”

Thôn Phệ Thú thực lực tăng vọt, thời kỳ đỉnh cao thì Thiên Mộc còn có thể liều một phen, bây giờ thì chắc chắn sẽ bại.

Cuối cùng vẫn là mình thắng.

“Ha ha, đúng vậy, nên kết thúc.”

Thiên Mộc lại cười ha hả, cực kỳ khác thường.

Long Dã nói: “Ngươi điên rồi?”

Thiên Mộc đưa mắt nhìn Thôn Phệ Thú đang đánh tới, nói: “Ngươi sẽ không cho rằng trong đợt hành động này, phía Già Thiên Lâu chỉ có một mình ta đó chứ?”

Ngay vào lúc này, lão giả răng nanh xanh vốn đang đứng im bên canh Yêu Tinh Tri không nhúc nhích bỗng nhiên chậm rãi đi vào chiến trường.

Mỗi một bước thì khí thế tăng cao một phần.

Khi bước ra thứ ba thì khí thế đã vượt xa nửa bước Địa Vô Cấm.

Đi đến bước thứ năm thì hắn bỗng nhiên giơ tay lên, cánh tay bỗng nhiên ngưng tụ ra một cái bàn tay lớn vô hình, đánh bay Thôn Phệ Thú đang nhào tới chỗ Thiên Mộc.

Cảnh tượng này giống như là đang đập bay một con ruồi vậy.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Bốn cái mạch môn màu vàng đất lần lượt mở ra.

Bình Luận (0)
Comment