Chương 761: Mạch thuật này đa số đệ tử của Bất Hủ Tông đều biết
“Yên tâm, bổn tông chủ không định làm tổn thương Yêu tộc, ta không phải là cùng một bọn với tam vương Thời Phong đó. Lần này ta đến là để bàn một ít chuyện với Yêu tộc. Biết các ngươi đều tụ tập ở đây cho nên mới tới.” Ôn Bình dứt lời, cất bước đi vào trong đại điện.
Hoài Không không có cản Ôn Bình, bởi vì biết chỉ với thực lực của hắn thì hoàn toàn không ngăn được Ôn Bình.
Thực lực của Hắc Khê sánh ngang với Ngân cấp chủ sự của nhân tộc nhưng trước mặt Ôn Bình thì lại như đồ chơi, hắn chỉ là một yêu không thích tu hành thì lấy cái gì đánh với Ôn Bình?
“Ngươi không đi vào xem tình huống một chút sao?” Ôn Bình dừng bước.
Hoài Không đưa mắt nhìn bóng lưng hắn, đi theo.
Từng bước một leo lên cầu thang trôi nổi trên không, cho dù Ôn Bình không phóng thích tinh thần lực thì cũng có thể cảm nhận được trình độ gay cấn của chiến đấu trong đó. Cũng may là bí cảnh này được xây dựng bền chắc, nếu không thì đã bị mấy cường giả nửa bước Địa Vô Cấm này phá hủy.
Hoài Không từng bước đi lên, dần dần đứng cũng không vững.
Khi đi đến cửa vào thì chỉ có thể đứng sau lưng Ôn Bình.
Ôn Bình vừa bước vào bí cảnh thì cũng không gây ra gợn sóng quá lớn, bởi vì không ai có thể cảm ứng được cảnh giới của hắn.
Chỉ có lão giả răng nanh xanh đó đứng ở chỗ rất xa nhìn thoáng qua.
Ôn Bình liếc mắt nhìn một cái, trong lòng lập tức òa một tiếng, nhưng không lâu sau thì hắn lại dời tầm mắt về phía Long Dã.
Lúc này, Long Dã đã hoàn toàn rơi vào hạ phong, không có tốt hơn khi đại chiến với Thôn Phệ Thú ngày đó bao nhiêu, dưới Sát Ý Vô Song Đệ Tam Nộ Cảnh mà vẫn bị đối phương đánh cho liên tục bại lui.
“Long Dã, cái này chính là kế hoạch của ngươi?”
Ôn Bình nhịn không được mở miệng hỏi thăm.
Long Dã vốn đang cắn răng định liều mạng, nhưng đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc thì không khỏi mừng rỡ vạn phần.
“Cứu ta!”
Cái phao cứu mạng Ôn Bình này tới quá kịp lúc.
Nghe Ôn Bình nói vậy, một trong chín cái đầu của Lê Quan quay lại nhìn Ôn Bình, cả giận nói: “Lại có nhân tộc tới tìm chết!”
Nhưng thấy Hoài Không đứng ở sau lưng hắn thì bỗng nhiên Lê Quan có chút khó hiểu.
Hắn cũng không cho là Hoài Không cũng cấu kết với nhân tộc, mà là tò mò tại sao Hoài Không lại đi theo sau lưng nhân tộc này đi vào bí cảnh của Yêu tộc. Ở ngoài điều phối đại quân Yêu tộc sắp đến mới là chuyện quan trọng nhất.
Hoài Không sợ Lê Quan hiểu lầm, vội vàng nói rõ lí do: “Vị này là Ôn tông chủ của Bất Hủ Tông, người đã cứu tứ đệ.”
“Chuyện của Yêu tộc hôm nay không cần hắn nhúng tay vào, Hoài Không, đưa hắn ra ngoài!” Biết không phải là kẻ địch, Lê Quan cũng không thèm để ý.
Bây giờ hắn chỉ muốn giết chết Thời Phong trước.
Chờ đại quân Yêu tộc đến, sau đó giết sạch đám nhân tộc còn đang nội đấu này.
Lê Quan vừa nói xong, Long Dã lại bắt đầu kêu lên: “Ôn tông chủ, ta sắp không chống nổi.”
“Ta không làm chuyện lỗ vốn, cho nên ngươi thiếu ta một ân tình.”
Nói xong, Ôn Bình móc đũa phép ra.
“Lắng nghe ta triệu hoán...”
Cánh cửa tử vong mở ra.
Thế giới vốn đang rơi vào trong đêm đen đột nhiên có tử khí bắt đầu tràn ra, hoàng hậu Thôn Phệ Thú lặng lẽ vượt giới, từ trong địa ngục vong linh đến.
Ầm!
Thân thể cao lớn vừa rơi xuống đất thì lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Long Dã vui vẻ.
Lúc này, hai con ngươi của Thiên Mộc co lại: “Là Yêu Vương thần bí hôm đó.”
Trong lúc hắn còn đang kinh ngạc thì đã nghe một giọng nói vang lên sau lưng.
“Hắn là của ngươi.” Ôn Bình chỉ Thiên Mộc.
Lúc này, Thiên Mộc quay đầu lại nhìn thì thấy người ra lệnh cho Yêu Vương thần bí là một thanh niên, không khỏi quan sát Ôn Bình: “Hóa ra Yêu Vương này nghe lệnh của ngươi.”
Yêu Vương thần bí này đánh trọng thương Long Dã, Hà Niên, để lại cho hắn ấn tượng quá sâu, Thiên Mộc cũng không dám khinh thường nghĩ là mình có thể đánh nổi nó.
Nhưng mà nếu tìm được chủ nhân của hắn thì mọi chuyện đều dễ nói.
“Ngươi đúng là thích xen vào chuyện của người khác.” Lúc này Thiên Mộc chuyển tầm mắt từ Long Dã qua Ôn Bình ở cửa vào.
Khi hắn muốn đánh tới chỗ Ôn Bình thì Thôn Phệ Thú đã nhào tới, hưng phấn vung cánh tay như lưỡi hái lên.
Ầm!
Ầm!
Thiên Mộc và hoàng hậu Thôn Phệ Thú lập tức triền đấu với nhau.
Long Dã vội vàng thừa dịp lúc này mà né ra xa, cũng vọt tới chỗ Ôn Bình.
Hắn cảm thấy bây giờ ở chỗ nào cũng không an toàn, chỉ có ở bên cạnh Ôn Bình là an toàn nhất.
Lúc này, Ôn Bình đang ngắm nghía yêu bên trong bí cảnh: “Đại vương, nhị vương, tam vương đều đến đến đông đủ, lúc này, tứ vương Anh Chiêu cũng đang ở trên Vân Lam Sơn. Mặc dù Long Dã làm không tốt chuyện của mình nhưng cũng giúp ta rất nhiều.”
Muốn cho Yêu tộc làm phụ thuộc thì phải được hoàng tộc chính tông đồng ý.
Bây giờ chỉ cần nghĩ cách, phải làm như thế nào mới có thể để cho Yêu tộc kiêu ngạo này gật đầu nói một câu ta đồng ý.
Lúc này, Long Dã chậm rãi nhích lại gần, cười thảm, xem Hoài Không như không khí, nói: “Cũng may là ngươi đến rồi.”
Ôn Bình nói: “Ngươi bố trí một ván lướn như vậy, hai tộc nhân yêu đều bị cuốn vào. Bách Tông Liên Minh, Yêu tộc đều bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay, tại sao không có đoán ra Thiên Mộc?”
“Một lời khó nói hết.”
Long Dã thật sự là có khổ mà nói không nên lời.
Ai mà ngờ được Thiên Mộc hoàn toàn không phải là người của Long Dương Vương, hắn lại là người của phe khác chứ.
Càng khiến cho hắn không ngờ tới là tay của Già Thiên Lâu đã chạm tới hoàng tộc.
Nếu chuyện này truyền về Triều Thiên Hạp thì chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn, đoán chừng Long Dương Vương sẽ bị điều tra đến tận gốc rễ luôn.
Đúng vào lúc này, chiến đấu giữa Thôn Phệ Thú và Thiên Mộc càng ngày càng kịch liệt, hoàn toàn lấn át hai con cự yêu thân thể lớn trăm trượng là Lê Quan và Thời Phong.
Vừa so sánh thì bên phía Lê Quan giống như là trẻ con đánh nhau.
“Không thể tiếp tục đánh với nó nữa, cái tên này cho dù bị đánh tan ra thì cũng có thể tái tạo lại.” Lúc này, Thiên Mộc chuẩn bị vẫn dụng mạch thuật lưu phái lần nữa.