Chương 760: Người ác nhất là người luôn tươi cười (2)
Giọng nói lạnh lùng của Thiên Mộc vọng ra trong đêm tối, khiến cho Long Dã đột nhiên cảm thấy vô cùng lo sợ.
Khi Huyết Phủ đỡ lấy đòn thứ nhất của Thiên Mộc thì Long Dã cũng biết được, cảm giác hoảng sợ của hắn đến từ đâu.
Huyết Phủ vừa mới chạm đến ánh đen đó thì lập tức tan rã, mặc dù ánh đen đó cũng biến mất không thấy gì nữa nhưng mà đây mới là lần thứ nhất.
“Nếu Huyết Phủ của ta còn!”
Lúc này, Long Dã ngưng tụ mạch khí hộ thuẫn với Trấn Nhạc hộ giáp.
Trong chớp mắt, đòn thứ hai đến.
Ánh đen lướt qua sau lưng Long Dã, đánh cho mạch khí hộ thuẫn thủng một lỗ lớn.
Đòn thứ ba.
Đòn thứ tư.
Đòn thứ năm.
...
Trong một hơi, ánh đen đã hoàn thành mười lần liên kích.
Đòn thứ ba thì mạch khí hộ thuẫn đã bị đánh tan hoàn toàn, Trấn Nhạc hộ giáp thì bị kích thứ năm đánh cho tan rã.
Năm lần công kích còn lại, Long Dã toàn dựa vào linh thể của mình mà đỡ.
Mặc dù gây ra tổn thương lớn bằng một lần thôn phệ của Thôn Phệ Thú, nhưng mà lúc này linh thể của Long Dã đã bị thương nghiêm trọng, máu tươi từ góc áo, khuỷu tay, gót chân, cái cằm chảy xuống.
“Há, vậy mà không chết.”
Thiên Mộc từ trong đêm tối hiện ra, có chút kinh ngạc.
“Ám Dạ Tập Liên cứt chó, thật kém cỏi.” Long Dã gắng nở nụ cười, sau đó xé quần áo trên người xuống.
Máu tươi đã nhuộm đỏ thân thể Long Dã.
Thiên Mộc cười hỏi: “Ta còn có thể phóng thích Ám Dạ Thập Liên một lần nữa, không biết ngươi có thể chống đỡ được hay không.”
“Chờ một chút, ta có một câu hỏi!”
“Ừm?”
Thiên Mộc dừng động tác lại.
Long Dã hỏi: “Nếu ngươi là người của Già Thiên Lâu, có phải là khi ta chuẩn bị vào Yêu Tinh Trì thì ngươi đã định hạ sát thủ?”
“Sao người lại cảm thấy mình quan trọng như vậy... nếu không phải vì Hà Niên thì sao ta lại bại lộ thân phận của mình. Còn vào Yêu Tinh Trì đó, thật ra thì không cần ta giết ngươi, ngươi cũng sẽ chết trong đó. Ngươi nghĩ là Yêu Tinh có thể dễ dàng hấp thu như vậy sao. Không chỉ không hấp thu được Yêu Tinh, ngươi còn sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho Yêu Tinh Trì. Ngươi chết, ta thuận lý thành chương nhận lấy Yêu Tinh Trì, không đắc tội Long gia, cũng không đắc tội Hà Phủ.”
Thiên Mộc cho là Long Dã đã là một kẻ hấp hối sắp chết, cho nên hắn cũng không vội ra tay giết chết hắn.
Hắn rất hưởng thụ quá trình này.
Đồng thời hắn cũng đang hưởng thụ kết quả.
Không có gì dễ chịu bằng khiến cho người sắp chết không cam lòng khi biết được sự thật.
“Đó là yêu, ngươi cho rằng trước kia chết nó sẽ nói hết mọi thứ cho ngươi biết sao?” Thiên Mộc khẽ cười chế giễu.
“Ha ha... tới đi!” Long Dã cười to hai tiếng, mạch môn chợt chấn động, giống y như Hà Niên lúc này, dáng vẻ thấy chết không sờn.
Thời Phong thấy thế thì đứng ngồi không yên, Long Dã là núi dựa của hắn.
Thời Phong hắn mặc dù tàn nhẫn nhưng cũng không đến mức đầu nhập vào hai người khác nhau trong một thời gian ngắn.
Hắn không phải tiện nhân!
“Đại nhân, ta tới giúp ngươi!”
Lúc này, Thời Phong hóa ra yêu thể, hóa thân thành Ngũ Vĩ Hồ đánh tới Thiên Mộc.
Đúng lúc này, một tiếng rống to từ chỗ gần đó vọng lại!
“Thời Phong!”
Một tiếng gầm giận dữ kèm theo gió lốc gào thét vọt tới.
Lối vào, Lục Dực Kim Cương Chuẩn chở đại vương Lê Quan xông vào bí cảnh.
Thời Phong nhìn thấy cảnh này thì trong lòng hoảng hốt, bởi vì chỉ dựa vào Long Dã thì hoàn toàn không đánh lại đối thủ, nhưng lúc này đại ca Lê Quan của mình lại tới. Hắn đến, đại biểu cho toàn bộ Yêu tộc của Hồ Yêu Hoàng đều đang nhìn vào chỗ này.
“Thời Phong, hôm nay chắc chắn bổn vương sẽ giết ngươi!”
Lê Quan không nói hai lời, hóa thân thành Cửu Đầu Xà nhào về phía Thời Phong.
Theo Lê Quan, chính là Thời Phong đưa nhân tộc vào trong đó. Thời Phong không chỉ muốn diệt trừ huynh đệ mình mà còn phản bội Yêu tộc. Những nhân tộc này thì có thể giao cho những Yêu tộc khác nhưng Thời Phong thì hắn phải diệt trừ trước.
Thấy Lê Quan vọt thẳng về phía mình, Thời Phong rất muốn chửi thề.
Nhưng lúc nãy không phải lúc mắng chửi, chỉ có thể đón lấy: “Đại nhân, ngươi cẩn thận, chờ ta giải quyết nó thì sẽ đến giúp ngươi.”
...
Bên ngoài đại điện.
Hoài Không đang thủ ở bên ngoài, chờ đại quân Yêu tộc đến.
Bỗng nhiên, trên bầu trời, một tia chớp màu đen càng ngày càng gần.
Lúc này, Hoài Không đưa mắt nhìn lên, thấy được người đến thì ngẩn ra.
“Ôn tông chủ?”
Hoài Không có chút hoài nghi có phải là mình nhìn lầm hay không.
Tại sao Ôn tông chủ của Bất Hủ Tông lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa, Đại Yêu đang chở Ôn Bình hắn cũng biết, chính là thủ hạ đại tướng của tam vương Thời Phong, Hắc Khê. Chính là yêu này truy sát tứ vương Anh Chiêu. Tin tức do Anh Chiêu truyền về không chỉ một lần nhắc tới Hắc Khê, nhưng không phải hắn đã bị cường giả của Bất Hủ Tông chém giết sao?
Sao lại không chết?
Chẳng lẽ hôm nay, biến cố ở Yêu Tổ Nhai còn có liên quan tới Ôn tông chủ?
Nghĩ vậy, trong lòng Hoài Không không khỏi cảnh giác.
Mà khi Ôn Bình nhìn thấy Hoài Không thì ôm tâm tình gặp lại bằng hữu cũ, kêu Hắc Khê đáp xuống đất.
“Hoài Không, đã lâu không gặp.”
Hoài Không biết Ôn tông chủ bây giờ đã không phải là Ôn Bình ngày xưa, cho nên thái độ thay đổi một chút, không nói chuyện vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề luôn: “Ôn tông chủ, ngài đến nơi truyền thừa của Yêu tộc là muốn làm gì?”
“Bàn một ít chuyện, tình huống bây giờ như thế nào?” Ôn Bình hỏi ngược một câu.
Hoài Không không khỏi rút lui một bước: “Ôn tông chủ đã biết trước chuyện này?”
“Cũng không hẳn là biết trước.” Ôn Bình cũng phát hiện được địch ý của Hoài Không, nhưng hắn lặng yên cất Hắc Khê vào trong tàng giới, cũng xem như biểu hiện thủ đoạn của mình ra: “Hoài Không, chúng ta tính là bằng hữu chứ?”
Hoài Không nói: “Hoài Không ta có thể phó thác con gái nuôi cho Bất Hủ Tông thì đương nhiên là xem Ôn tông chủ như bằng hữu, nhưng nếu như Ôn tông chủ muốn đối địch với Yêu tộc ta, làm chuyện tổn thương Yêu tộc thì Hoài Không ta chỉ có thể không nhận người bằng hữu như ngài.”