Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 766 - 【Vip】 Người Dưới Tử Kiếm, Linh Hồn Bị Nhốt Vĩnh Viễn (2)

【VIP】 Người dưới Tử Kiếm, linh hồn bị nhốt vĩnh viễn (2) 【VIP】 Người dưới Tử Kiếm, linh hồn bị nhốt vĩnh viễn (2)

“Có kiến trúc như vậy?”

Lúc này, Ôn Bình mở giao diện kiến trúc.

Hệ thống lật một cái, một danh sách kiến trúc xuất hiện, trong đó có ba cái kiến trúc liên quan tới bồi dưỡng chủng tộc.

Một cái trong đó chính là truyền thừa của Yêu Tiên!

Để cho yêu vật bước lên con đường tu tiên, ngưng tụ yêu đan, yêu đan hội tụ tu vi càng dài thì thực lực sẽ càng mạnh, cuối cùng có thể thành Yêu Tiên.

So với cách tu luyện bây giờ của yêu vật thì khác nhau từ căn bản.

Bây giờ thực lực của yêu vật được quyết định bởi huyết mạch.

Yêu vật có huyết mạch cấp thấp muốn đi đến cảnh giới cao hơn thì chỉ có thể hóa hình thành người, sau đó tu luyện mạch môn.

“Cái này không tệ.”

Lúc này, Ôn Bình đưa mắt nhìn xuống giá của kiến trúc bên dưới.

Một vạn bạch tinh!

“Sao lại đắt như thế?”

Hệ thống giải đáp: “Bởi vì đây là kiến trúc bồi dưỡng chủng tộc, có thể cải tạo một chủng tộc thì đương nhiên là phải đăt rồi. Nếu kí chủ xem một ít kiến trúc bồi dưỡng chủng tộc cao cấp hơn thì sẽ cảm thấy một vạn bạch tinh này đã là giá rất rẻ rồi.”

“Đừng, ta không nhìn, ta không nhìn, ta sợ hù chết mình.”

Ôn Bình đóng giao diện hệ thống lại, sau đó thầm nghĩ trong lòng: Xem ra một vạn miếng bạch tinh này không xài không được. Đợi lát nữa có lẽ có thể nghĩ cách lấy một chút bạch tinh từ Yêu tộc, không phải trong địa bàn của yêu vật có rất nhiều mỏ bạch tinh sao? Ngược lại đối với đa số Yêu tộc thì bạch tinh cũng không có tác dụng gì, chỉ có số ít yêu vật chọn hóa thành hình người mới cần bạch tinh.

Đang lúc Ôn Bình nhìn xuống, tinh thần lực quét qua một cái, một giọng nói cực kỳ chói tai vang lên.

“Đại nhân, giết, giết sạch bọn họ.”

“Không còn Yêu Tinh Trì, ta cũng không còn cơ hội đi vào Địa Vô Cấm, đều là lỗi của bọn họ!”

Ôn Bình phóng tinh thần lực nhìn qua, ngoài mấy ngàn mét, Thiên Mộc đang đứng trên một ngọn cây, điên cuồng hét to, nhìn như điên. Dĩ nhiên, Ôn Bình biết, đây là kết quả do tâm ma bị Khiển Trách Giả gợi lên.

Lúc này, Ôn Bình cũng lười quan tâm đến cái thằng hề này, hắn lẳng lặng quan sát Khiển Trách Giả chiến đấu.

Căn cứ những gì mà tinh thần lực của hắn cảm nhận được thì cái tên Vi Sinh Thương Lam này rất mạnh, ít nhất là người mạnh nhất mà hắn gặp được. Mạch thuật Địa cấp trung phẩm viên mãn có uy lực cực kỳ khủng bố, thanh cự kiếm do Tứ Tuyền Tuyền Qua Thần Tượng chế tạo này cũng có uy lực không nhỏ.

Hai cái này, bất cứ một cái nào cũng có thể miểu sát toàn bộ yêu người trong bí cảnh trong nháy mắt.

Nhưng đánh lên người Khiển Trách Giả thì hoàn toàn không có bất kỳ tổn thương gì.

Một cọng lông cũng không tổn thương được, cho nên mới có tình huống này.

“Ngươi không tệ lắm.” Khiển Trách Giả lại dùng đôi cánh đen đỡ lấy mấy kiếm của Vi Sinh Thương Lam, sau đó hình như là hắn mất kiên nhẫn rồi.

Ngay lúc Vi Sinh Thương Lam bị thù hận, địch ý hoàn toàn chiếm lấy đầu óc, trong khoảnh khắc này, Khiển Trách Giả không phòng ngự nữa.

“Ác Lai!”

Nói xong, Khiển Trách Giả đưa tay vào trong bóng đen tử khí, trong tay cũng xuất hiện một thanh hắc kiếm rộng lớn. Kiếm dài bốn thước, khói đen lượn lờ, vừa xuất hiện thì khí tức tử vong trong không khí nồng nặc lên gấp hai lần.

“Ác Lai” trong tay, Khiển Trách Giả tùy ý vung lên hai lần, sau đó vỗ đôi cánh đen một cái, thân thể tan biến.

Một tia chớp màu đen lướt qua trời cao, trực tiếp xuyên thủng thân thể Vi Sinh Thương Lam, những nơi đi qua, đều để lại khói đen từ kiếm “Ác Lai”. Một chỗ trong đó chính là bụng của Vi Sinh Thương Lam.

Từ trước đâm xuyên ra sau, có hai cái lỗ đang tỏa ra khói đen, giống như sức sống đang xối mòn, cực kỳ khủng bố.

Phốc!

Vi Sinh Thương Lam phun ra một ngụm máu tươi, hóa thành mưa máu rơi xuống. Hắn không dám tin, cúi đầu nhìn bụng của mình.

“Linh thể của ta!”

Mặc dù linh thể của hắn không có cứng rắn như Khiển Trách Giả nhưng cũng không phải là bùn nặn, nói đâm xuyên qua thì đâm xuyên qua.

Nhưng mà một kiếm này cũng không có đả thương tới căn bản của Vi Sinh Thương Lam.

“Chết đi cho ta!”

Vi Sinh Thương Lam nổi giận gầm lên một tiếng, bốn cái mạch môn đồng thời chấn chiến, cự kiếm trong tay hóa ra một cái đầu rồng trăm trượng đánh tới Khiển Trách Giả. Khiển Trách Giả nhìn “Ác Lai” trong tay một chút, bay tới trên đầu rông, chém mấy kiếm.

Một kiếm, đầu rồng bị gọt mất một nửa.

Kiếm thứ hai, đầu rồng bị chém đứt.

Thứ ba, kiếm thứ tư, những bộ phận bên ngoài đều bị tan rã.

Kiếm thứ năm và những kiếm sau đó, Khiển Trách Giả điên cuồng chém, kiếm mang màu nâu bay múa, giống như là giống như là lá mùa thu. Những người đứng xa thấy vậy đều kinh hồn táng đảm, đều chọn một đạo kiếm mang trong đó so sánh với thực lực của mình. Nếu mình dùng toàn lực thì có thể đánh ra được một kiếm như vậy không.

Đáp án đương nhiên là không rồi.

Oanh!

Khi tất cả mọi người kinh ngạc thì một bóng đen nện xuống đất.

Kiếm mang tan biến, Khiển Trách Giả vẫn vững vàng cầm kiếm đứng ở trên không trung, chậm rãi vỗ đôi cánh đen, khiến cho vạn thú chạy tới đều nằm rạp dưới đất.

“Khục.”

Vi Sinh Thương Lam nằm dưới hầm, lại ho ra một ngụm máu, sau đó nhìn những lỗ đen khắp người mình.

Hắn cảm nhận được lực lượng đang xói mòn, sức sống đang tan biến theo khói đen.

Lần trước hắn mài chết kẻ địch cùng cảnh cũng chưa từng bị thương nặng như thế.

Đương nhiên, nếu là bình thường thì chắc chắn Vi Sinh Thương Lam đã chuồn đi.

Đánh không lại thì chạy, mạch môn thứ tư mở ra không dễ, không ai muốn ngã xuống cả.

Nhưng bây giờ trong đầu Vi Sinh Thương Lam toàn là thù hận, địch ý, không giết Khiển Trách Giả thì hắn sẽ không đi.

Ầm!

Mạch môn cùng run lên.

Vi Sinh Thương Lam bay lên bầu trời, xông vào trong mây xanh.

Trong mây đen, giọng Vi Sinh Thương Lam như là sấm nổ, một khí thế tuyệt sát khổng lồ, hùng hậu xuất hiện.

Mấy người Long Dã cảm nhận được khí thế tuyệt sát này thì lông tơ dựng hết lên.

Muốn đi ra xa hơn nhưng lại phát hiện chân mình hoàn toàn không cử động được.

Bình Luận (0)
Comment