Nhìn Long Dã cầm đao đi tới, Hà Niên không có trốn, thậm chí cũng không lui một bước, gắng gượng đứng đó, thản nhiên chấp nhận tất cả.
“Tới đi, cho một cái thống khoái.”
“Yên tâm, cũng nhờ người làm cho Thiên Mộc bại lộ thân phận, hôm nay Long Dã ta sẽ để cho ngươi được ra đi thoải mái.”
Dứt lời, Long Dã đã tới trước mặt Hà Niên.
Đao trong tay đã giơ lên.
Chỉ cần hạ xuống thì có thể làm cho Hà Niên đầu một nơi thân một nẻo.
Nhưng ngay lúc Long Dã chuẩn bị chém xuống thì chợt dừng lại.
Đao dừng ở vị trí cách cổ Hà Niên một mét, Long Dã mở miệng hỏi: “Hà Niên, ngươi và ta đều vì chủ mình, không có thâm thù đại hận gì. Nhưng bây giờ ngươi cảm thấy Hà Phủ còn đáng cho ngươi bán mạng như vậy sao? Ta tin, nếu như không phải bọn họ ra lệnh bắt buộc thì chắc chắn ngươi sẽ không tới đây chịu chết?”
Thấy Long Dã dừng tay, Hà Niên mở mắt ra, cười cười, sau đó lạnh nhạt nói: “Bây giờ nói mấy chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa, Hà Phủ... đám người đó chưa từng quan tâm tới người khác.”
Trong câu trả lời của Hà Niên, đã đổi lại cách gọi Hà Phủ là đám người, không còn chút kính ý nào.
Như vậy cũng chứng tỏ, lòng Hà Niên đã nguội lạnh.
Lòng cũng đã chết.
Tín ngưỡng đã không còn.
Long Dã nói theo: “Vậy thì gia nhập vào Long gia không, với thiên phú của ngươi, ta bảo đảm chắc chắn ngươi có thể tỏa sáng ở Long gia!”
Nói thật, Thiên Mộc của Già Thiên Lâu cũng chấp nhận bại lộ thân phận để lôi kéo Hà Niên, Long Dã cảm thấy nếu như cứ giết Hà Niên như vậy thì thật đáng tiếc.
Nhưng mà khi Hà Niên nghe Long Dã nói như vậy thì trầm mặc, không gật đầu.
Nhưng Hà Niên cũng không có lắc đầu từ chối.
Một lúc sau, dưới sự mong đợi của Long Dã, rốt cuộc Hà Niên cũng mở miệng nói: “Ta không muốn trở về Triều Thiên Hạp, lại càng không muốn nhìn thấy mấy người đó, cho nên ngươi giết ta đi!”
Nghe được câu trả lời này, trong lòng Long Dã không khỏi thở dài.
Đáng tiếc.
Hà Niên có thiên phú như vậy, vốn nên bước vào Địa Vô Cấm, có được sức mạnh lớn hơn.
Nhưng mà tiếc hận thì tiếc hận, nếu Hà Niên không muốn thì đương nhiên Long Dã cũng không để cho hắn sống.
“Lên đường bình an ——”
Long Dã lại giơ đao lên.
Sau đó khi còn cách cổ Hà Niên chỉ một tấc thì lại dừng lại.
Nhưng lần này không phải là Long Dã ngừng mà là Khiển Trách Giả đưa tay nắm lấy đao.
Long Dã giật mình, khi ánh mắt tiếp xúc với Khiển Trách Giả thì trong nháy mắt hắn đổ mồ hôi lạnh.
Sau lưng, giọng Ôn Bình vọng lại.
“Vậy thì ở lại Hồ Thiên Địa, thấy sao?”
Hà Niên chậm rãi mở mắt ra, liếc mắt nhìn Khiển Trách Giả cao lớn bên cạnh, nuốt nước miếng một cái, sau đó nhìn Ôn Bình đang chậm rãi đi tới.
Ôn Bình là ai, hắn không biết.
Nhưng nam nhân cánh đen thần bí có thực lực có thể nghiền ép cường giả Địa Vô Cấm đnag đứng bên cạnh mình lại nghe lời Ôn Bình, như vậy cũng đủ chứng minh được Ôn Bình không phải là hạng tầm thường.
“Chết như vậy, ta đoán ngươi cũng không cam lòng đúng không.” Ôn Bình biết, nếu như Hà Niên chịu chết thì sao trong lời nói của hắn lại tràn đầy không cam lòng như vậy?
Tuy Hà Niên đã từng trở thành kẻ địch của hắn, thậm chí suýt chút làm tổn thương phụ thân của hắn.
Nhưng mà suy cho cùng thì nguyên nhân vẫn là do Hà Niên không biết.
Nếu để cho Hà Niên chết dưới đao của Long Dã như vậy, Ôn Bình cảm thấy quá đáng tiếc.
Thiên phú rất tốt, cũng rất trung thành.
Chỉ sai ở chỗ theo sai người.
Không đợi Hà Niên trả lời, Ôn Bình lại tiếp tục nói: “Đi theo ta, ta có thể cho ngươi một cơ hội để thể hiện giá trị của bản thân, thậm chí có thể cho ngươi một cơ hội mở ra mạch môn thứ tư, bước vào Địa Vô Cấm. Nhưng mà ngươi nên nghe cho rõ, cơ hội này ta chỉ cho một lần.”
“Lưỡng lự thì sẽ lỡ mất.”
“Gật đầu, có lẽ sẽ là một khởi đầu mới.”
Sau khi nói mấy câu, Ôn Bình cũng đi tới trước mặt Hà Niên.
Liếc mắt một cái, Khiển Trách Giả đưa tay chộp Hà Niên tới, vỗ lưng Hà Niên một cái, ba cái mạch môn bị Thiên Mộc phong bế theo tiếng mà mở lại.
Lực lượng trở về với thân thể, vốn nên là một chuyện vui nhưng Hà Niên lại ngẩn người.
Yên lặng một hồi, thấy Ôn Bình quay đầu muốn đi, Hà Niên vội vàng gật đầu, nói: “Ta đồng ý với ngươi!”
Cũng không phải là những gì Ôn Bình nói đánh động hắn.
Chỉ là Hà Niên cảm nhận được vẻ chắc chắn trong mắt Ôn Bình, đây là thứ mà hắn không nhìn thấy được trong mắt những người đó.
Có lẽ đi theo một người như thế này thì có thể làm nên nghiệp lớn!
Cho dù không thể thì cùng lắm cũng chỉ là chết thôi.
Sớm một chút, trễ một chút cũng không có gì khác nhau.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là hắn cũng khát vọng được bước vào Địa Vô Cấm, có được thực lực giống như cường giả cánh đen bí ẩn bên cạnh mình.
“Nếu đã chọn đi theo bổn tông chủ, vậy thì ta phải nói trước với ngươi, mặc dù ta sẽ không lợi dụng ngươi, xem ngươi như một quân cờ có thể ném đi bất cứ lúc nào, nhưng chỉ cần ngươi làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến Bất Hủ Tông thì bổn tông chủ sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.” Dĩ nhiên, Ôn Bình cũng không sợ hắn làm chuyện xấu gì với Bất Hủ Tông, tất cả trong tông môn đều có nguồn gốc từ hệ thống, đương nhiên hệ thống sẽ bảo vệ chúng nó, nói như vậy vì Ôn Bình chỉ muốn báo cho hắn biết trước hậu quả thôi.
Là tông chủ, ít nhất cũng phải biểu hiện ra uy nghiêm của mình.
Trước mắt, Hà Niên không có tôn kính hắn, như vậy thì Ôn Bình phải để cho Hà Niên sợ hãi, cho dù là bất cứ cái nào trong hai cái đều là kết quả mà Ôn Bình muốn.
Sau khi thấy Hà Niên gật đầu lia lịa, đồng thời cũng thề, Ôn Bình mới chuẩn bị đi tìm Yêu tộc, hoàn thành kế hoạch chân chính khi hắn tới Hồ Yêu Hoàng lần này: “Đi theo ta.”
Hà Niên vội đuổi theo Ôn Bình.
Đúng lúc này, Long Dã đột nhiên đi tới, nói nhỏ một câu bên tai Ôn Bình.
Ôn Bình ngây ra một lúc, hỏi: “Ngươi nghiêm túc?”