Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 768 - 【Vip】 Bách Tông Liên Minh Ta Không Phục! (2)

【VIP】 Bách Tông Liên Minh ta không phục! (2) 【VIP】 Bách Tông Liên Minh ta không phục! (2)

Long Dã đang muốn tiếp tục thừa thắng xông lên thì phát hiện Ôn Bình đang tới gần. Ôn Bình vừa đến, Long Dã vô thức ngừng tay, sau đó nhìn về phía cường giả Địa Vô Cấm đang thong thả vỗ đôi cánh đen sau lưng Ôn Bình.

Vừa nhìn một cái, thân thể không khỏi nhích qua một bên.

Có lẽ hắn cũng không phát hiện ra, cách làm của hắn lúc này giống hệt như phản ứng của đám thị vệ khi thấy hắn.

“Ôn tông chủ.”

“Ôn tông chủ.”

Đám cường giả Trấn Nhạc Cảnh còn sống từ trong bí cảnh ra bên phe Long Dã cũng dồn dập dừng tay, lui về sau.

Thiên Mộc vừa nhìn thấy Ôn Bình thì câu nói đầu tiên: “Rốt cuộc thì ngươi là ai!”

Ôn Bình không có lên tiếng.

Hắn không cần phải nói cho Thiên Mộc biết mình là ai.

Hắn tới đây chỉ có một mục đích —— đó là lấy chiến lợi phẩm thuộc về hắn.

Ôn Bình lạnh lùng nói: “Ta không có hứng thú giết chết các ngươi, ta không cần mạng của các ngươi, ta chỉ cần những thứ giá trị hơn.”

“Ha ha, nằm mơ!” Thiên Mộc nở một nụ cười thảm, nói: “Ta không biết gì cả, cũng sẽ không nói gì cả. Người đừng hòng biết được một chút tin tức gì của Già Thiên Lâu từ miệng ta! Chết cũng không thể!”

“Ừm?”

Ôn Bình sững sờ.

Mình biểu đạt như vậy còn chưa đủ rõ?

Đang lúc Ôn Bình muốn tiếp tục nói rõ thì Thiên Mộc bỗng nhiên cười, cười đến rất thống khổ, sau đó dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Ôn Bình, nói: “Không cần biết ngươi là ai, nhưng ta cho ngươi biết, Già Thiên Lâu ở khắp mọi nơi. Bây giờ chúng ta nói gì bọn họ cũng biết hết... ngươi đợi Già Thiên Lâu trả thù đi!”

Nói xong, Thiên Mộc bắt đầu tự đốt mạch môn.

Long Dã kinh hô một tiếng, muốn xông lên: “Ngăn hắn lại, không thể để cho hắn chết!”

“Chúng ta nói gì thì bọn họ cũng biết hết... cho nên các ngươi chờ chết đi!” Thiên Mộc nhìn Ôn Bình, sau đó lại đưa mắt nhìn Long Dã, trong ánh mắt lập loè hận ý mãnh liệt. Khi nói đến một chữ cuối cùng thì mạch môn ầm ầm nổ tung.

Oanh!

Lực trùng kích lớn lập tức tràn ra.

Khiển Trách Giả vội ngăn trước mặt Ôn Bình, dùng đôi cánh đen ngăn cản lực trùng kích do mạch môn nổ tung tạo ra. Nhưng mà đám người Long Dã thì không quá lạc quan, bị mạch môn nổ tung đánh bay trăm mét, Trấn Nhạc Cảnh đều bị chấn đến ngất đi, chỉ có hai người Long Dã và Hà Niên còn có thể tỉnh táo đứng lên, nhưng mà vừa đứng lên một cái thì lảo đảo suýt chút ngã xuống lại.

Ôn Bình được Khiển Trách Giả bảo vệ thì đương nhiên là bình yên vô sự, nhưng nhìn phế tích sau nổ tung thì hắn có chút bó tay.

Chỉ muốn lấy tàng giới, kiếm một bút, không chỉ dùng để trồng cây mà còn có thể dùng để xây dựng kiến trúc mới, Thiên Mộc này sao phải liều mạng phản kháng chứ?

Ài!

Đúng rồi.

Trước khi chết Thiên Mộc nói người của Già Thiên Lâu đang nghe bọn họ nói chuyện.

Đối với Già Thiên Lâu này, Ôn Bình không cần đoán cũng biết chắc chắn là bọn họ mạnh hơn Bất Hủ Tông bây giờ nhiều.

Thật ra thì hắn cũng mới chỉ nhìn thấy được một góc của thế giới này, có lẽ đúng là có cách để biết được người ở ngoài ngàn dặm đang nói gì. Tuy nói trời sập xuống thì có người cao gánh, nhưng để cho an toàn...

Ôn Bình lạnh nhạt nói: “Ha ha, Già Thiên Lâu là thứ đồ gì, Bách Tông Liên Minh ta không phục, giết các ngươi thì đã sao!”

Dứt lời, Ôn Bình phóng tinh thần lực ra cẩn thận thăm dò bất cứ thứ gì khác thường trong không khí.

Hắn sẽ không coi thường bất kỳ người nào.

Huống chi là Già Thiên Lâu, vừa nghe là biết nó là quái vật khổng lồ.

Nếu như trong không khí toàn là những thứ có thể nghe lén hắn nói chuyện thì nhất định Ôn Bình phải tìm ra nó, nếu không thì hắn ăn ngủ không yên.

Liên tục thăm dò những thứ tồn tại trong phạm vi mười dặm xung quanh mấy lần, cuối cùng tinh thần lực của Ôn Bình khóa chặt dải đất trung tâm chỗ Thiên Mộc nổ tung.

Những chỗ khác đều không có gì cả, chỉ có chỗ Thiên Mộc tự bạo còn sót lại một thứ ngoài mạch khí, đó là những cái hạt tròn. Mỗi hạt đều rất nhỏ, nếu dùng mắt thường nhìn thì cho dù là Địa Vô Cấm cũng không thể nhìn thấy được. Ôn Bình thử để cho Khiển Trách Giả tìm kiếm chúng nó nhưng mà Khiển Trách Giả cũng không phát hiện được bọn chúng.

Chỉ có hắn với tinh thần lực đã tiến vào giai đoạn thứ hai mới có thể phát hiện ra chút hạt tròn nhỏ này, nhưng mà sau khi Thiên Mộc chết thì chúng nó cũng bắt đầu chậm rãi tiêu tán.

Chỉ trong mười mấy hơi thở ngắn ngủi, những hạt tròn đó chỉ còn lại lẻ tẻ mấy cái.

“Hệ thống, chúng nó là cái gì.”

Ôn Bình hỏi hệ thống, chắc chắn là trong kho số liệu của hệ thống sẽ có tin tức về thứ này.

Hệ thống đáp: “Số liệu biểu hiện, đám hạt tròn này đến từ một loại yêu vật đặc thù. Chúng nó có năng lực nghe lén, người cầm theo nó thì cho dù ở chỗ nào thì tất cả mọi tiếng động xung quanh đều sẽ được truyền về tai yêu vật đó, nhưng mà cũng chỉ thế thôi. Người mang theo nó chết đi thì chúng nó cũng sẽ tử vong theo.”

Ôn Bình hơi kinh ngạc, nếu để cho yêu vật này làm gián điệp thì phải nói là vô địch!

Ôn Bình vội hỏi: “Đây là yêu vật gì?”

“Yêu vật này được thế giới này đặt tên là Đế Thính.”

“Đế Thính...”

Một cái tên rất quen thuộc.

Trong truyền thuyết thần thoại ở thế giới của hắn cũng có nói về sự tồn tại của loại thần thú này.

Nhìn đám hạt tròn đang dần tan biến, trong lòng Ôn Bình bắt đầu mơ màng, Già Thiên Lâu có đi tìm Bách Tông Liên Minh không?

Với những gì mình mới nói, hẳn là sẽ không ai nhịn được chứ?

Đúng lúc này, một tiếng ho khang vang lên kéo Ôn Bình đang mơ màng trở về với thực tại.

“Khụ khụ ——”

Long Dã ho khan, ráng chống người đứng lên, sau đó vội vàng lấy thiên tài địa bảo dùng để chữa thương trong tàng giới ra ăn, lúc này, vẻ thống khổ trên mặt mới giảm bớt một chút.

Ôn Bình nhìn sang, hỏi: “Không có sao chứ?”

Long Dã miễn cưỡng gật gật đầu, nói: “Coi như may mắn, không chết được.”

Dứt lời, Long Dã quay đầu nhìn về phía Hà Niên đang rên rỉ cách đây trăm mét, thấy hắn không chết thì lửa giận trong lòng lập tức dâng lên.

Người của mình bị diệt sạch, hắn cũng bị thương nặng, còn Hà Niên một lòng muốn chết này lại sống rất tốt.

Sau đó, Long Dã tức giận đi tới chỗ Hà Niên, thuận tay nhặt một cây đao dưới đất lên, mặt lộ sát ý nói: “Như vậy mà cũng không chết, vậy thì ông đây tới tiễn ngươi một đoạn đường!”

Bình Luận (0)
Comment