Ôn Bình chỉ Khiển Trách Giả bên cạnh.
Khiển Trách Giả mặt không chút cảm xúc nhưng mà ánh mắt hơi nhúc nhích một chút, giống như đang nhìn về phía mấy người Lê Quan.
Hoài Không nở một nụ cười khổ, nói: “Đã hiểu, nếu Ôn tông chủ muốn nhằm vào Yêu tộc thì cũng sẽ không cứu tứ đệ của ta.”
“Chuyện ta muốn thương lượng với ngươi cũng đơn giản thôi, chỉ cần các ngươi gật đầu thì ta có thể chia tài nguyên của Bất Hủ Tông tới giúp đỡ Yêu tộc các ngươi đi lên một con đường càng rộng rãi hơn.”
“Con đường càng rộng rãi hơn?”
“Ngươi có thể hiểu thành để cho Yêu tộc các ngươi càng mạnh mẽ hơn.”
“Ôn tông chủ muốn lôi kéo chúng ta cùng đối kháng với Bách Tông Liên Minh?”
Đối với chuyện Bách Tông Liên Minh muốn tiêu diệt Bất Hủ Tông thì Hoài Không cũng có nghe nói tới.
Nhưng mà nghĩ lại thì ngay cả cường giả Địa Vô Cấm cũng nghe lệnh của Ôn Bình, Ôn Bình không đến mức sợ Bách Tông Liên Minh chứ?
Đang suy tư thì Ôn Bình cười nói: “Cũng không phải. Thật ra thì ta cũng không có hứng thú với Yêu tộc các ngươi, chia sẻ tài nguyên của Bất Hủ Tông cho các ngươi cũng không có chỗ tốt gì cho ta. Nhưng mà người đứng phía sau ta rất hứng thú với Yêu tộc, chịu giúp các ngươi một lần. Dĩ nhiên, tương ứng, Yêu tộc các ngươi phải phụ thuộc vào Bất Hủ Tông.”
Nếu tất cả đều đoán hắn có người sau lưng, lần này Ôn Bình dứt khoát nói thẳng ra.
Hoài Không nghe vậy thì vội nhìn Lê Quan một chút, sau đó lại nhìn Thời Phong.
Lúc này, Lê Quan lên tiếng: “Phụ thuộc? Không thể!”
Lúc này, Thời Phong phản bác: “Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy, dựa vào người khác thì nhục nhã lắm sao? Ngươi có biết đối với thiên địa này thì Yêu tộc nhỏ bé cỡ nào không? Chúng ta đóng kín cửa, tự mình gạt mình, nói cho ngươi biết, chuyện hôm nay chỉ mới bắt đầu, lần sau kẻ địch tới có thể sẽ là Địa Vô Cấm. Ta hỏi ngươi, đến lúc đó ngươi lấy cái gì ngăn cản!”
“Nếu ngươi sợ chết thì ở cứ tách địa bàn của ngươi ra. Yêu tộc có tính ngưỡng của mình, nếu sinh lòng thần phục nhân tộc thì chúng ta kiên trì đời đời kiếp kiếp như vậy để làm gì? Phụ hoàng liều mình đi ra ngoài Hồ Thiên Địa đâu có ý nghĩa gì? Yêu tộc có con đường của mình, hoàn toàn không cần nhân tộc.” Lê Quan cả giận nói.
...
Trong lúc Lê Quan và Thời Phong tranh luận không ngớt thì Ôn Bình đưa mắt nhìn Hoài Không.
Lê Quan, Thời Phong, hai người này ý kiến không hợp, chọn bất kỳ một người nào trong hai người bọn họ lên làm Yêu Hoàng là chuyện không thể.
Cách tốt nhất là nâng đỡ Hoài Không làm Yêu Hoàng, sau đó để cho Lê Quan và Thời Phong làm trợ thủ, hai người kiềm chế lẫn nhau, chỉ cần Hoài Không có thể trấn được thì Yêu tộc sẽ không loạn.
“Các ngươi còn có lựa chọn sao?”
“Hoặc là các ngươi cho rằng không có Yêu tộc truyền thừa thì các ngươi còn có thể giữ lấy địa bàn này được?”
Ôn Bình liên tục hỏi hai câu, xen lẫn khí thế Địa Vô Cấm của Khiển Trách Giả ép về phía hai yêu Lê Quan và Thời Phong.
Bị khí thế Địa Vô Cấm đè lên, hai yêu hơi ngừng tranh luận.
Ôn Bình tiếp tục nói: “Hoặc là ta nói thẳng luôn, diệt vong hoặc là thần phục Bất Hủ Tông, các ngươi chọn đi?”
“Ôn tông chủ, nếu hôm nay chúng ta không gật đầu thì có phải ngươi dự định giết sạch chúng ta hay không?” Lê Quan mở miệng chất vấn.
“Giết các ngươi? Không hứng thú. Người muốn các ngươi chết cũng không ít, có ta hay không cũng không quan trọng. Ta chỉ mang ý chí của người khác tới, giờ phải xem Yêu tộc các ngươi có muốn hay không muốn cơ hội ta cho này.” Ôn Bình nửa câu đầu là trả lời Lê Quan, nửa câu sau là nói với Hoài Không.
Ôn Bình cố ý nhường quyền nói chuyện lại cho Hoài Không.
Bởi vì là Yêu Hoàng, nhất định phải có quyền lên tiếng.
Hoài Không hiểu ý, hỏi tiếp: “Vậy không biết tiền bối sau lưng Ôn tông định trợ giúp chúng ta như thế nào?”
“Nói nhiều thì không thể nói. Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết là tiền bối sau lưng ta có thể trợ giúp tất cả Yêu tộc đánh vỡ giới hạn huyết mạch. Huyết thống không thể hạn chế Yêu tộc tu hành nữa, cũng không còn là mấu chốt quyết định hạn mức cao nhất của một yêu vật. Ngược lại, yêu vật huyết thống cấp thấp có thể dựa vào thời gian để nắm giữ được lực lượng mà chỉ có yêu vật huyết thống cấp cao mới có được. Ví dụ như là một con Ngưu yêu, huyết mạch tầm thường, cả đời này nhiều lắm cũng chỉ có thể sánh ngang với một cường giả nhân loại Thần Huyền Cảnh mở ra mạch môn thứ hai, nhưng nếu dựa theo phương pháp tu hành mà tiền bối đứng sau ta đưa cho, thời gian chậm rãi trôi qua, con Ngưu yêu này có thể sánh ngang với Trấn Nhạc Cảnh, Địa Vô Cấm, thậm chí cảnh giới càng cao hơn nữa, sẽ không còn bị huyết mạch trói buộc. Dĩ nhiên, huyết mạch mạnh mẽ vẫn còn ưu thế của nó, tốc độ tu luyện càng nhanh thì thực lực sẽ càng mạnh mẽ. Nói tóm lại, mỗi một yêu vật trong Yêu tộc đều sẽ có cơ hội vượt qua nó.”
Nói xong, Ôn Bình vỗ vỗ cánh của Khiển Trách Giả bên cạnh mình.
Câu nói này Ôn Bình cố ý nói lớn, cho mấy người Hoài Không nghe đồng thời cũng để cho mười mấy vạn yêu vật sau lưng bọn họ nghe được.
Quả nhiên, khi Ôn Bình nói xong thì mười mấy vạn yêu vật đó lập tức rối loạn.
Hoài Không hưởng ứng theo: “Ôn tông chủ, nếu đúng như ngài nói, cường giả sau lưng ngài chịu cho chúng ta cơ hội này thì Hoài Không ta là người thứ nhất đáp ứng!”
“Vậy thì bàn chuyện phụ thuộc trước.”
Hoài Không nói: “Nếu như muốn Yêu tộc phụ thuộc thì tất cả vương và Yêu Vương của tộc Thiên Không, Yêu Vương của tộc Thủy, Yêu Vương của tộc Địa đều có mặt ở đây.”
“Vậy thì triệu tập chúng nó tới, bàn chuyện phụ thuộc, ta cũng dễ bàn giao lại hơn.” Thời gian không nhiều, nếu có thể tăng tốc độ lên thì đương nhiên là Ôn Bình phải tranh thủ.
Lúc này, Hoài Không nhìn Yêu Vương Thiên Vu của tộc Thiên Không vừa mới tỉnh lại không bao lâu, Thiên Vu hiểu ý của Hoài Không, lúc này nó giương cánh bay đi, biến mất ở chân trời.
Sau đó, Hoài Không nói: “Ôn tông chủ, chúng ta đi qua chỗ khác nói đi.”
...
Đứng trên lưng yêu vật to lớn, lúc này, Ôn Bình đang đi tới đại bản doanh của Yêu tộc.