Lúc này, Thời Phong chậm rãi nhích lại gần, lần lượt bái Ôn Bình và Khiển Trách Giả một cái, sau đó hỏi: “Ôn tông chủ, không biết quan hệ giữa ngài và Long Dã đại nhân là như thế nào?”
Ôn Bình nói: “Long Dã là người của ta.”
Thời Phong giật mình, mặc dù trong lòng hắn đã có suy đoán nhưng khi nghe nói như vậy thì vẫn có chút kinh ngạc.
“Ta đã hiểu.”
Thời Phong suy tư, cúi mình vái chào lần nữa, sau đó đứng sau lưng Ôn Bình, giống như Khiển Trách Giả.
Ôn Bình nhắm mắt lại, không có nhìn, chấp nhận Thời Phong đầu nhập vào mình.
...
Lúc chạng vạng tối, đã đến đại bản doanh của Yêu tộc.
Ôn Bình từng nghĩ đại bản doanh của Yêu tộc có thể là một cái phúc địa, khắp nơi đều là thiên tài địa bảo.
Cùng từng nghĩ, có thể Yêu tộc giống như như nhân loại, ở trong cung điện to lớn.
Nhưng hắn không ngờ tới, đại bản doanh của Yêu tộc lại là một cái thạch trận lớn.
Năm mươi cái cột đá che trời dựng thẳng lên, mỗi một cây đều tỏa ra một luồng khí tức Yêu Vương đặc biệt, mạnh hơn mấy người Lê Quan nhiều.
Chúng yêu đáp xuống trước cột đá, sau đó tập thể nằm rạp xuống đất bái những cây cột đá này, bao gồm cả Thời Phong không hợp ý với Lê Quan cũng là như thế.
Sau khi đứng dậy, Hoài Không giải thích: “Ôn tông chủ, đây là linh trụ của năm mươi vị Yêu Hoàng của Yêu tộc, dựa theo cách giải thích của nhân loại thì đây chính là mộ bia của bọn họ. Dĩ nhiên, vẫn có khác. Đó chính là năm mươi cây cột đá này có Yêu Linh, Yêu Linh của Yêu Hoàng có thể tồn vạn năm không tiêu tan, để cho chúng ta biết bọn họ đã từng tồn tại.”
“Bọn họ tới...”
“Ôn tông chủ, ta sẽ cố hết sức thuyết phục bọn họ.”
“Bên trái chính là Yêu Vương Giang Tiên của tộc Thủy, là một con Bạch Giao Long.”
“Bên phải chính là Yêu Vương Tướng Linh của tộc Địa, là một con Thiên Viêm Hổ.”
“Thực lực của bọn người đều tương tự như Yêu Vương Thiên Vu của tộc Thiên Không...”
Ôn Bình nhìn một đám lít nha lít nhít ở chân trời, thầm nghĩ: Rốt cuộc nhiệm vụ cũng có thể hoàn thành rồi!
Giao Long trăm trượng, vén mây mà tới.
Liệt diễm mãnh hổ, đạp đất mà tới.
Nhưng mà cho dù khí thế thao thiên, trước mặt Ôn Bình, trước mặt Khiển Trách Giả thì đều có chút miệng cọp gan thỏ.
Khi ba yêu đến trước mặt thì Yêu Vương Tướng Linh của tộc Địa trực tiếp đứng sau lưng Thời Phong.
Rất rõ ràng, Tướng Linh của tộc Địa ủng hộ Thời Phong.
Mà Giang Tiên của tộc Thủy thì đứng sau lưng Lê Quan, chung với Yêu Vương Thiên Vu của tộc Thiên Không.
Duy chỉ có Hoài Không, không ai đứng chung một chỗ với hắn.
Chuyện này Ôn Bình cũng thấy nhưng không nói gì, chẳng qua là hắn đang tự hỏi nếu Yêu tộc đồng ý trở thành phụ thuộc thì phải làm như thế nào để cho Hoài Không thành Yêu Hoàng.
Hoài Không làm Yêu Hoàng thì ít nhiều gì cũng có chút không thể phục chúng.
Bầy yêu đến, Hoài Không nói.
“Nếu đã đến đủ rồi, vậy thì bắt đầu đi.”
Ba vị hậu duệ của Yêu Hoàng, lại thêm Yêu Vương của tam tộc đều có mặt, đã đến ‘khâu bỏ phiếu’ cuối cùng.
Trong lúc còn chưa có bên nào tỏ thái độ thì Thời Phong đứng dậy trước.
Thời Phong dứt khoát nói: “Yêu tộc muốn mạnh lên thì không thể tiếp tục trông coi mảnh đất dưới chân này nữa, bây giờ có cường giả nhân tộc ưu ái Yêu tộc chúng ta, chúng ta nhất định phải nắm lấy cơ hội này. Hôm nay, nhân tộc dám vào xâm phạm Yêu giới, sau này bọn họ sẽ dám giết thẳng tới Hồ Yêu Hoàng, đến lúc đó, chúng ta lui cũng không thể lui!”
“Nếu bí cảnh của Yêu tộc đã hủy, Yêu tộc lại không còn truyền thừa, không bằng đánh cược một phen. Như Yêu Hoàng đại nhân.” Thiên Viêm Hổ biến thành tráng hán nói theo.
Bạch Giao Long Giang Tiên giận đáp: “Cho nên đây là nguyên nhân các ngươi đông ý làm chó cho nhân tộc?”
“Một cái yêu ngay cả huynh đệ của mình cũng dám giết, Yêu tộc cũng dám bán, có cái gì mà hắn làm không được.” Thiên Vu cũng phụ họa một câu.
Ôn Bình thấy bọn họ lại tranh luận thì đưa tay ngăn chúng yêu lại.
“Ta tới đây không phải để nghe các ngươi cãi lộn, nếu như không phục đối phương thì sau đó các ngươi có thể đánh. Bây giờ, bổn tông chủ chỉ muốn các ngươi đưa ra ý kiến, có chịu làm phụ thuộc của Bất Hủ Tông hay không. Dĩ nhiên, ta tuyên bố trước một chút, làm phụ thuộc của Bất Hủ Tông ta thì có thể có được rất nhiều, đồng thời cũng phải trả giá.”
Đương nhiên Ôn Bình không thể đối xử với phụ thuộc như là đồng minh được.
Nên lấy thì vẫn phải lấy.
Bạch tinh, thiên tài địa bảo, những thứ này Yêu tộc cũng không thiếu, tùy tiện lấy một chút ra thì Bất Hủ Tông đã có đủ tiền thăng cấp kiến trúc.
Hoài Không nói theo: “Tiền bối sau lưng Ôn tông chủ sẽ giúp toàn bộ Yêu tộc chúng ta đánh vỡ hạn chế của huyết mạch, đồng thời bước lên một con đường trở nên mạnh mẽ hơn. Mà chuyện chúng ta cần làm chỉ là quy hàng thôi. Chỉ cần quy hàng thì có nghĩa là chúng ta đã có cường giả Địa Vô Cấm trợ giúp. Các vị, ý kiến của các ngươi như thế nào, mời quyết định đi.”
Hoài Không dứt lời, chúng yêu hai mặt nhìn nhau, thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu.
Thời Phong vẫn là cái đầu tiên đưa phiếu đồng ý.
Thiên Viêm Hổ Tướng Linh cũng theo sau đó.
Sau đó Hoài Không cũng nhấc tay đồng ý.
Sáu người tham gia bỏ phiếu thì lập tức đã có ba vị đồng ý.
Chỉ có ba yêu Lê Quan, Thiên Vu và Giang Tiên không hề động một chút nào.
Lúc này, đám Đại Yêu ở ngoài rìa cũng bắt đầu bàn tán ầm ĩ, suy tính lợi và hại trong đó.
Ôn Bình thấy thế thì biết còn cần một mồi lửa, chỉ mang đến hi vọng cho bọn họ thì vẫn chưa đủ, tốt nhất vẫn phải miêu tả tương lai một thoáng.
“Chờ một chút!”
Ôn Bình đột nhiên hô ngừng khiến cho Thời Phong và Hoài Không cũng sững sờ.
Lê Quan và đám yêu cũng hơi khó hiểu một chút, nhưng mà bọn họ suy tính nhiều hơn mấy người Thời Phong.