Ôn Bình nhìn lướt qua tất cả yêu vật xung quanh, nói tiếp: “Trước khi bỏ phiếu, ta còn có một chuyện muốn tuyên bố. Tương lai Bất Hủ Tông sẽ càng mạnh mẽ hơn, ta không hy vọng khi Bất Hủ Tông đi ra khỏi Hồ Thiên Địa thì các ngươi vẫn còn nhỏ yếu giống như bây giờ. Thứ tiền bối sau lưng ta cho các ngươi là tạo hóa cải thiên hoán địa, nếu các ngươi không chuyên tâm tu hành, làm vướng chân Bất Hủ Tông ta, ta có quyền lợi loại bỏ tư cách phụ thuộc của các ngươi!”
Ôn Bình biết đa số ở đây đều là Đại Yêu đã sống mấy trăm năm, đầu óc rất sáng suốt, nói kế hoạch phát triển tương lai gì gì đó thì bọn họ sẽ không tin.
Cho nên Ôn Bình đổi một cách khác, làm ngược lại.
Hoài Không nghe Ôn Bình nói xong thì biểu cảm trên mặt dần trở nên nghiêm túc.
Hắn tin Ôn Bình.
Bởi vì lúc trước khi hắn thấy Ôn Bình thì người mạnh nhất Bất Hủ Tông mới là cảnh giới Luyện Thể, cũng không có năng lực khiến cho Bách Tông Liên Minh cũng không làm gì được.
Lúc này, Hoài Không đứng ra đảm bảo: “Ôn tông chủ yên tâm, chắc chắn Yêu tộc ta sẽ không vướng chân Bất Hủ Tông!”
Hai yêu Thời Phong cũng gật đầu, tỏ vẻ sẽ dốc hết toàn lực tu hành.
Khi nhìn thấy sự tự tin mạnh mẽ của Ôn Bình, trong lòng Lê Quan cũng bắt đầu dao động.
Chuyện trở thành phụ thuộc đã là thế không thể đỡ được, ba yêu Thời Phong đều đã gật đầu, ba người bọn họ cố gắng chống đỡ nữa thì sợ là nam nhân cánh đen đó sẽ ra tay.
“Chắc chắn bổn vương sẽ không vướng chấn Bất Hủ Tông!”
Lê Quan lưỡng lự một lúc lâu sau, cuối cùng vẫn bỏ phiếu đồng ý.
Giang Tiên và Thiên Vu mặc dù trong lòng không vui nhưng mà giờ đã là xu thế tất yếu rồi, bọn họ chỉ đành bỏ phiếu đồng ý.
Khi tất cả sáu yêu đều gật đầu đồng ý, tiếng báo nhiệm vụ hoàn thành vang lên bên tai Ôn Bình.
Nhưng mà lúc này Ôn Bình không có thời gian đi lĩnh thưởng, bởi vì chúng yêu đã nằm rạp dưới đất, hô to ba chữ Ôn tông chủ.
Thiên địa rộng lớn.
Mấy chục vạn Đại Yêu nằm rạp ở đó.
Cự hổ trăm trượng.
Cự mãng ngàn mét.
Thậm chí còn có Giao Long.
Trước đây bọn họ chỉ tôn Yêu Hoàng, hôm nay lại thêm một Ôn Bình.
Ngay một khắc này, một lực lượng vô hình bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống.
Oanh!
Nó vọt thẳng vào trong cơ thể Ôn Bình, sau đó vọt tới mạch môn.
Trấn Nhạc Hạ Cảnh!
Trấn Nhạc Trung Cảnh!
Cuối cùng dừng lại ở Trấn Nhạc Thượng Cảnh!
“Ừm?”
Ôn Bình có chút choáng váng.
Hệ thống giải thích: “Được Yêu tộc thần phục thì có khí vận của Yêu tộc, khí vận gia thân, tự nhiên cảnh giới cũng nước lên thì thuyền lên.”
Ôn Bình kinh hỉ nói: “Còn có bug như thế này?”
Hệ thống giải thích: “Là phúc lợi mà chỉ khi có một chủng tộc gia nhập vào mới có.”
“Niềm vui ngoài ý muốn... bớt được không ít thời gian.”
Ôn Bình dứt lời, nhìn rất nhiều Yêu tộc xung quanh, trong lòng vui vẻ.
Ôn Bình nói: “Đứng lên hết đi.”
Chúng yêu đứng dậy!
Thanh thế vô cùng hạo đại, thiên quân vạn mã xung phong cũng không bì nổi sự hùng vĩ lúc này.
“Nếu Yêu tộc đã thành phụ thuộc, vậy thì sau này các ngươi có thể tùy ý ra vào Đông Hồ, đồng thời, chỉ cần là địa bàn của Bất Hủ Tông thì các ngươi đều có thể tự do đi lại. Nhưng phải nhớ kỹ, trong địa bàn của Bất Hủ Tông, nếu không có nhân tộc chọc tới các ngươi thì các ngươi không được đụng tới nhân tộc. Nếu làm trái với quy định này thì các ngươi tự mình suy nghĩ hậu quả đi...”
Nói xong, Ôn Bình nhìn về phía chúng yêu.
Chúng yêu cũng chăm chú nhìn Ôn Bình.
“Đúng rồi, bổn tông chủ sẽ không quan tâm tới chuyện xảy ra trong nội bộ của Yêu tộc các ngươi, tất cả đều do Yêu Hoàng tân nhiệm của các ngươi quyết định!”
Ôn Bình vừa nói xong câu đó, Lê Quan, Giang Tiên và các yêu vật khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ chỉ sợ Bất Hủ Tông sẽ quản chế bọn họ.
Từ đó tất cả mọi chuyện, Yêu tộc đều phải nghe lệnh của Bất Hủ Tông.
“Vậy Yêu Hoàng tân nhiệm thì?”
Lê Quan, Thời Phong đồng thời đặt câu hỏi.
Bởi vì bọn họ đều sánh ngang với cường giả nửa bước Địa Vô Cấm.
Theo lý thuyết thì Yêu Hoàng sẽ là một trong hai bọn họ.
Ôn Bình quan sát hai yêu từ trên xuống dưới vài lần, trong lòng hai yêu Lê Quan cũng không khỏi căng thẳng. Đều đang nghĩ ai sẽ được chọn làm Yêu Hoàng? Nhưng mà cuối cùng tầm mắt của Ôn Bình lại dừng lại trên người Hoài Không, khiến cho hai yêu đều hơi choáng váng, thậm chí không thể tin được: “Yêu Hoàng tân nhiệm... Hoài Không, có chịu làm hay không?”
“Ta?”
Hoài Không sửng sốt.
Thực lực của hắn còn lâu mới mạnh bằng bất cứ một Đại Yêu nào đang có mặt ở đây.
Nếu không phải có huyết thống của Yêu Hoàng thì hắn còn không có tư cách đứng ở chỗ này.
Tại sao Ôn Bình lại chọn hắn?
Ôn Bình chém đinh chặt sắt nói: “Đúng, chính là ngươi. Kể từ hôm nay vị trí Yêu Hoàng chính là của ngươi.”
“Tại sao?” Hoài Không còn chưa kịp đặt câu hỏi thì Lê Quan đã lên tiếng trước.
Lê Quan nhìn Hoài Không, lần đầu tiên hắn cảm thấy bất mãn.
Đương nhiên, còn có nghi ngờ.
Đương nhiên là Ôn Bình không muốn giải thích nguyên nhân, bởi vì hắn có tính toán của hắn, cho dù có giải thích thì Lê Quan cũng sẽ không hiểu được.
Ôn Bình nói: “Muốn biết tại sao thì chờ khi lực lượng của người vượt qua Địa Vô Cấm rồi tới hỏi lại ta... Thời Phong, ngươi cũng giống vậy.”
Thời Phong gật gật đầu, mặc dù có không cam lòng nhưng bây giờ hắn cũng không dám phản đối gì.
Hết cách rồi, chỉ có thể tự an ủi mình.
Tóm lại để cho Hoài Không làm Yêu Hoàng vẫn tốt hơn để cho Lê Quan làm nhiều.
“Yêu Hoàng đại nhân!”
“Yêu Hoàng đại nhân!”
...
Chỉ một lát sau, tiếng thú rống, tiếng long ngâm vang tận mây xanh.
Cho dù ở cách xa trăm dặm thì cũng nghe được động tĩnh ở chỗ này.
Chuyện tiếp theo Ôn Bình không có lo tới, cảnh tượng gì gì đó Ôn Bình cũng không có nhìn.
Ôn Bình chỉ mở địa đồ của hệ thống ra, tìm vị trí của thế lực phụ thuộc.
Lúc này ba cái sào huyệt của Yêu tộc đều đã thành địa bàn phụ thuộc của Bất Hủ Tông, mỗi một cái Hồ đều có thể xây dựng, dĩ nhiên, hạn mức cao nhất cũng chỉ có một cái.