Nói cách khác, nếu xây dựng kiến trúc mới ở Hồ Yêu Hoàng thì không thể xây dựng thêm ở hai chỗ khác.
“Vậy thì chọn Hồ Yêu Hoàng đi.”
Hồ Yêu Hoàng ở gần Đông Hồ, dễ quản lý, đồng thời cũng dễ khống chế.
Mở danh sách kiến trúc ra.
Ánh mắt Ôn Bình khóa chặt truyền thừa của Yêu Tiên.
Hôm nay nhìn kỹ lại thì Ôn Bình mới biết đây là một pho tượng lớn.
Cao mấy trăm trượng, tuy là pho tượng nhưng lại sinh động như thật.
Ngoại trừ dung nhan tuyệt mỹ đó ra thì Ôn Bình nhìn thấy thân thể pho tượng này khác thường ở chỗ đầu người mình rắn.
“Đây không phải là Nữ Oa nương nương đó chứ!”
Ôn Bình giật mình.
Hệ thống đáp: “Yêu tộc Nữ Oa. Nàng là Yêu Tổ của Yêu Tiên!”
“Quả nhiên.” Ôn Bình không biết nên nói cái gì.
Sau đó, Ôn Bình xem giới thiệu sơ lược về kiến trúc.
Nói một cách đơn giản thì chỉ cần quỳ lại trước pho tượng Nữ Oa thì có thể nhận được truyền thừa của Yêu Tiên.
Đương nhiên, không có cực hạn.
Có thể là phương pháp ngưng tụ yêu đan, cũng có thể là những thần thông khác của Yêu Tiên.
Nhưng mà kiến trúc sơ cấp chỉ có truyền thừa phương pháp ngưng tụ yêu đan.
Cuối phần giới thiệu còn có một chức năng khá thú vị của pho tượng Nữ Oa, yêu vật đầu tiên quỳ lại thì sẽ có truyền thừa thuần khiết nhất.
Còn cụ thể là truyền thừa cái gì thì trong giới thiệu sơ lược không có viết, chỉ để là ngẫu nhiên, không bị cấp bậc của kiến trúc hạn chế.
Không cần phải nói, con yêu đầu tiên tới quỳ lạy thì phải để cho Hoài Không tới, dù sao hắn là Yêu Hoàng, dù sao cũng phải cho hắn một chút phúc lợi đặc biệt chứ.
Sau đó, Ôn Bình bắt đầu suy nghĩ, nên đặt pho tượng Nữ Oa này ở chỗ nào?
Nhìn địa đồ, suy nghĩ một hồi, Ôn Bình quyết định đặt ở Yêu Tổ Nhai.
Bây giờ chỗ đó là một vùng phế tích, tượng Nữ Oa đứng ở đó mới hợp.
Đóng giao diện hệ thống lại, Ôn Bình quay qua nhìn Hoài Không.
Lúc này, nghi thức cúng bái Yêu Hoàng mới đã kết thúc, buổi diễn thuyết của Hoài Không cũng chuẩn bị kết thúc.
Sau khi tất cả những thứ này kết thúc, Ôn Bình cũng định rời khỏi đây, gọi Hoài Không tới, dặn dò: “Hoài Không, từ hôm nay trở đi, Yêu tộc do ngươi quản lý, có chuyện gì thì có thể tới Đông Hồ tìm ta... còn có một chuyện, nửa đêm ngày mai, người tới Yêu Tổ Nhai, truyền thừa của Yêu Hoàng mới sẽ mọc lên ở đó, đến lúc đó, ngươi phải là con yêu thứ nhất dùng yêu thể quỳ bái.”
Câu sau, Ôn Bình dùng dùng tinh thần lực ngăn cách xung quanh, cam đoan chỉ có mình Hoài Không mới nghe được.
Nửa đêm ngày mai thì tượng Nữ Oa sẽ hoàn thành, còn có thời gian một ngày để cho Hoài Không chuẩn bị, chỉ cần Hoài Không không cố ý để lộ chuyện này ra thì yêu đầu tiên quỳ gối trước mặt tượng Nữ Oa chắc chắn là hắn.
Hoài Không nghe Ôn Bình nói vậy thì đầu tiên là ngơ ngẩn mấy giây.
Biết Ôn Bình đang cực lực giúp đỡ mình cho nên Hoài Không vội vàng cảm ơn.
Nhưng mà thấy Ôn Bình cũng không muốn nói nhiều, Hoài Không cũng không tiện hỏi nhiều.
Khi Ôn Bình thả Hắc Khê ra, Hoài Không vội nói: “Ôn tông chủ, ngài đi thong thả...”
“Một ngày sau, ngươi có thể nhận được cái gì thì phải xem vận mệnh của ngươi.” Dứt lời, Ôn Bình nhảy lên lưng Hắc Khê, Hà Niên cũng nhảy lên theo.
Khi Khiển Trách Giả tan biến trước mắt chúng yêu, Hắc Khê đột nhiên giương cánh ra, lập tức biến mất trên bầu trời.
Ôn Bình rời khỏi đây, khi Lê Quan khom người tiễn đưa thì đang suy đoán mới nãy Ôn Bình nói gì với Hoài Không.
Trong lúc mọi tiếng động đều bị ngăn cách đó, rốt cuộc đã giấu đi tin tức gì?
Khi Lê Quan chuẩn bị đặt câu hỏi thì Hoài Không đứng thẳng lưng lên, chậm rãi ngẩng đầu lên, ý cười trên mặt biến mất không còn sót lại chút gì, trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Lê Quan muốn nói lại thôi, lựa chọn không hỏi.
Tân hoàng vừa được lập, khi Hoài Không còn chưa có vững chắc địa vị thì tất nhiên hắn sẽ dùng Đại Yêu mạnh mẽ để lập uy.
Vừa rồi, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng của nhị đệ của mình đã chứng minh điều đó.
Theo hắn thấy, người có thể nhất chính là hắn và Thời Phong.
Hoặc là Yêu Vương của ba tộc khác.
Hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ bị tội.
Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai: “Đại ca, ngươi dẫn Giang Tiên và Thiên Vu hoả tốc chạy tới Yêu giới trợ giúp, nhất thiết phải đuổi hết nhân tộc ra khỏi Yêu giới trong vòng ba ngày.”
“Đã rõ.”
Lê Quan xắn tay áo lên gật đầu.
Hoài Không nói tiếp: “Nhớ kỹ, làm xong chuyện này thì đưa tất cả yêu vật mới sinh ra đi. Sau đó lập tức lui về Hồ Yêu Hoàng, tuyệt đối không được ra khỏi Yêu giới.”
Sau khi nghe xong, Lê Quan vừa bước chân đi thì đột nhiên dừng lại, hắn hơi không hiểu quyết định của Hoài Không, vội hỏi: “Tại sao không đuổi theo? Nhân tộc bọn họ có thể đi vào Yêu giới, tất nhiên là đã đả thông một lối đi từ Khúc Cảnh. Vừa khéo chúng ta có thể sử dụng lối đi này, chỉ cần đuổi theo, đây chính là cơ hội tốt để lật đổ nội bộ Bách Tông Liên Minh.”
Theo Lê Quan, bây giờ Yêu tộc dựa dẫm vào hòn đá lớn Bất Hủ Tông, có cường giả Địa Vô Cấm trợ giúp, sao không nhân cơ hội này khiến cho Bách Tông Liên Minh nợ máu trả bằng máu?
Không thể để vọt mất thời cơ này được!
Lê Quan nói như vậy, các yêu Bạch Giao Long, Giang Tiên cũng lòng đầy căm phẫn phát biểu ý kiến của mình.
“Yêu Hoàng đại nhân, hẳn là chúng ta nên khiến cho Bách Tông Liên Minh phải trả một cái giá lớn.”
“Giết mười ngày nửa tháng rồi chúng ta lại lui về Yêu giới cũng không muộn.”
Có các Yêu Vương như Bạch Giao Long kích động, rất nhiều Đại Yêu đều rống giận theo.
Tựa như không báo thù này thì không làm yêu.
Hoài Không yên lặng mấy giây, trong mắt lóe lên một chút bất đắc dĩ, chỉ đành giải thích: “Mối thù với Bách Tông Liên Minh sẽ tính sau, bây giờ chuyện khẩn cấp trước mắt là nghênh đón truyền thừa mới của Yêu tộc, chậm rãi lớn mạnh Yêu tộc. Cho dù bây giờ chúng ta đuổi theo ra khỏi Yêu giới, đi vào địa bàn của Bách Tông Liên Minh, giết một hai tháng thì sao, thật ra thì cũng không thể thương tổn tới căn bản của Bách Tông Liên Minh, mà ngược lại, Yêu tộc chúng ta sẽ chết nhiều hơn nữa.”