Thứ mà cường giả sau lưng Bất Hủ Tông đưa cho, hắn có một dự cảm hết sức mãnh liệt, đó là thứ đó sẽ là con đường để cho hắn trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Khi Thời Phong đi được một thời gian ngắn, Hoài Không mới thu tầm mắt lại.
Sau đó giải tán các yêu vật đang ở chỗ này.
Một người đứng trước năm mươi cái cột đá che trời, rơi vào trong trầm tư.
Nửa ngày sau, Hoài Không nói nhỏ: “Nếu có pháp môn nào có thể dựa vào ăn để mạnh lên thì tốt rồi.”
Bản thân hắn vốn không thích tu hành gì đó.
Chuyện mà hắn thích làm nhất là ăn khắp nơi, ăn trời nam biển bắc, cái gì mới lạ thì ăn cái đó, cái gì ăn ngon thì ăn cái đó.
...
Sau khi giải quyết Yêu tộc, lúc này, toàn thân Ôn Bình nhẹ nhõm, dùng Truyền Âm Thạch tìm hiểu được mấy người Hoài Diệp đều bình yên vô sự thì Ôn Bình chuẩn bị đi Hạo Hãn Thành dẫn bọn họ về Bất Hủ Tông.
Ôn Bình hoàn toàn không có hứng thú quan tâm xem tiếp theo Bách Niên Thịnh Hội sẽ làm gì.
Mở bảng thông tin cá nhân ra, không ngoài dự tính của Ôn Bình, ngoại trừ cảnh giới thay đổi thì đẳng cấp danh vọng cũng thuận lợi lên tới cấp bốn.
Bởi vì có Yêu tộc gia nhập vào cho nên bây giờ có thêm một cột tin tức mới.
Thế lực phụ thuộc thế lực.
Yêu tộc ở Hồ Thiên Địa.
Số lượng của chủng tộc hơn ba ngàn một trăm sáu mươi ba vạn.
Lực lượng mạnh nhất (sánh ngang Trấn Nhạc Cảnh) có ba ngàn một trăm. Trụ cột vững vàng (sánh ngang Thần Huyền Cảnh) hơn năm trăm sáu mươi hai vạn. Lực lượng cơ sở (dưới Thần Huyền Cảnh) hơn hai ngàn sáu trăm ba mươi bảy vạn.
Lực lượng đỉnh phong: Cửu Đầu Xà Lê Quan, Ngũ Vĩ Hồ Thời Phong.
Yêu Hoàng đương nhiệm: Hoài Không (lực lượng tăng phúc năm mươi phần trăm).
Tài nguyên trong địa bàn có ba mươi ba cái mỏ bạch tinh phẩm chất cao có thể khai phá được.
...
Phía dưới là một đống tin tức của Yêu tộc, Ôn Bình không có hứng thú xem, ánh mắt ngừng lại ở dòng mỏ bạch tinh.
Ba mươi ba cái!
Chuyến đi này không có phí công!
“Hệ thống, một cái mỏ bạch tinh có thể khai thác được bao nhiêu bạch tinh?”
Hệ thống nói: “Một cái khai thác được ít nhất là mười vạn bạch tinh, căn cứ thợ mỏ có thực lực khác biệt thì tốc tốc độ khai thác cũng không giống nhau, thời gian cũng không giống nhau.”
“Thợ mỏ... Yêu tộc có rất nhiều.”
Vấn đề này Ôn Bình định đợi có rảnh sẽ nói chuyện với Hoài Không, nhất định phải khai thác ba mươi ba cái mỏ này.
Hệ thống nói: “Kí chủ, hữu nghị nhắc nhở một chút, dánh vọng của kí chủ bây giờ là là cấp bốn. Khi kí chủ tăng lên đến cấp năm thì sẽ có hiệu quả tăng phúc mới. Thành viên của Bất Hủ Tông càng mạnh thì lực lượng tăng lên cho kí chủ càng nhiều. Cũng giống như vậy, thế lực phụ thuộc càng mạnh thì cũng có thể tăng lên cho kí chủ với tỉ lệ thấp hơn một chút. Cho nên tốt nhất là kí chủ đừng nghĩ đến chuyện nghiền ép Yêu tộc, bọn người mạnh mẽ thì ngươi cũng sẽ mạnh mẽ, Bất Hủ Tông cũng sẽ mạnh mẽ.”
“Biết rồi.”
Ôn Bình gật gật đầu.
Vừa nãy bị bạch tinh làm cho váng đầu, đúng là hắn có suy nghĩ xem yêu vật như công cụ.
Nếu danh vọng cấp năm có thể phản hồi lại cho hắn như vậy, vậy thì chắc chắn Ôn Bình không thể nện chén cơm của mình, cũng sẽ để lại một ít mỏ bạch tinh cho bọn họ, ba mươi ba cái, đến lúc đó hắn khai thác hai mươi cái cũng đủ rồi.
Vẫn là câu nói đó, nhất định phải khai thác mỏ!
Trồng cây trong Bất Hủ Tông, hấp thu mộc khí, đây là một quá trình dài dằng dặc.
Muốn mạnh lên trong thời gian ngắn thì có lẽ đây là một cơ hội.
Đương nhiên, chuyện này nói sau.
Tăng lên danh vọng cấp bốn mà phải mạo hiểm kích thích như vậy, trong ba ngày cuối cùng mới có thể hoàn thành chứ đừng nói chi là cấp năm.
“Đúng rồi, truyền tống trận của ta ở đâu?”
Lúc này, Ôn Bình nhớ tới một phần thưởng khác của vòng thứ ba của nhiệm vụ.
Một cái truyền tống môn vượt qua thời đại, vượt qua thiên địa.
Sau này nếu cần đi chỗ ngoài Hồ Thiên Địa thì không cần phải dùng tới phi thuyền nữa.
Nếu dùng nó thì phải bay đến khi nào.
Một khi có chuyện khẩn cấp, chờ dùng phi thuyền bay qua tới thì đồ ăn cũng đã nguội lạnh.
“Kí chủ còn chưa nhận lấy phần thưởng nhiệm vụ, bây giờ có muốn nhận lấy hay không!”
“Nhận!”
Hắn vừa dứt lời, trong nháy mắt, danh sách kiến trúc xuất hiện ở trước mắt.
Cái thứ nhất chính là truyền tống trận.
Theo hình ảnh mà hệ thống hiển thị ra thì nó giống như là một cái cửa, xanh trắng giao nhau, hai mặt đều được khắc đầy Long Bích Văn, có chín mươi phần trăm là Ôn Bình không biết.
Ôn Bình không có quan tâm quá nhiều về bề ngoài của nó.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Bình là xem giới thiệu về chức năng của nó.
Truyền tống trận.
Lấy truyền tống trận làm trung tâm, khoảng cách truyền tống là trong phạm vi ba trăm vạn dặm xung quanh.
Số người có thể truyền tống được là mười người.
Chỉ có thể truyền tống một chiều.
Phương pháp sử dụng truyền tống trận đã ghi vào bản đồ chi tiết năm triệu dặm xung quanh, người sử dụng chỉ cần nói chỗ muốn đi ra là được.
Hạn chế, một địa bàn chỉ được xây dựng một cái.
Giá xây dựng một vạn miếng bạch tinh (lần này miễn phí).
Nhìn giá cả xây dựng truyền tống trận, Ôn Bình cảm thán một câu: “Thứ này không rẻ nha.”
Đương nhiên.
Chỉ không rẻ với hắn bây giờ.
Hắn cảm thấy khi xây dựng truyền tống trận thứ hai thì chắc chắn mình sẽ không thiếu bạch tinh.
Có mỏ bạch tinh của Yêu tộc, còn có sản nghiệp Tuyền Qua Đồ của mấy người Tử Nhiên, trừ đi chi tiêu của tông môn và các loại phí khác thì chắc chắn có thể xây nổi một cái truyền tống môn.
Ôn Bình nhìn khoảng cách truyền tống một chút, nói: “Phạm vi năm triệu dặm, đã đủ để bay ra khỏi Hồ Thiên Địa.”
Con đường dài nhất trong Hồ Thiên Địa cũng không hơn trăm vạn dặm.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ chỉ có thể truyền tống một chiều, rất đáng tiếc.
Như vậy cũng có nghĩa là nếu như cách trăm vạn dặm mà không có địa bàn, truyền tống đi rồi, muốn trở về thì nhất định phải dựa vào phi thuyền chậm rãi bay về.
Quả nhiên, trên đời này không có cái gì là hoàn mỹ.
Đóng giao diện hệ thống lại, Ôn Bình nhìn về phía cửa vào Yêu giới quen thuộc ở xa xa!