Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 796 - 【Vip】 Bình Yên Rời Đi (2)

【VIP】 Bình yên rời đi (2) 【VIP】 Bình yên rời đi (2)

“Xem ra hôm nay Bất Hủ Tông muốn đi, không ai có thể cản được.”

“Vì cản một cái Bất Hủ Tông mà đã chết bốn vị Ngân cấp chủ sự, sẽ không còn Trấn Nhạc Cảnh nào của Bách Tông Liên Minh ngu ngốc nhảy ra.”

Trong tiếng cảm thán của người vây xem, cự kiếm nhanh chóng rút ra khỏi thân thể Hoàng Phủ Chính Hùng, hóa thành kinh hồng bay về theo đường cũ, trở lại sau lưng Ôn Bình.

Kiếm về bên người, giờ phút này, Ôn Bình vô thanh thắng hữu thanh.

Tuyết, tiếp tục rơi xuống.

Nó định che kín thế giới trước mắt mọi người.

Tử Nhiên lên tiếng: “Tông chủ, chúng ta nên lên đường.”

“Không vội.”

Ôn Bình lắc đầu.

Hà Niên cảm thấy có vẻ như Ôn Bình không muốn đi, hắn nói: “Tông chủ, chuyện kế tiếp hãy giao cho thuộc hạ đi, thuộc hạ giúp ngài giải quyết. Nếu ba vị Kim cấp chủ sự dám ra đây, cho dù thuộc hạ liều mạng thì cũng sẽ để cho bọn họ an nghỉ trong gió tuyết này.”

Ôn Bình cất cự kiếm vào trong tàng giới, lấy đũa phép ra: “Ngươi có thương tích trong người, không cần liều với bọn họ... chờ thêm một lát đi, cho bọn họ một khắc đồng hồ, nếu bọn họ không ra thì chúng ta đi.”

Dứt lời, Ôn Bình lập tức trải rộng tinh thần lực ra.

Trong phạm vi hai ba mươi dặm, tất cả gió thổi cỏ lay đều không chạy khỏi mắt Ôn Bình.

Thời gian cũng từng giây từng phút trôi qua.

Cũng có người của Bách Tông Liên Minh đến, cũng có cường giả Trấn Nhạc Thượng Cảnh đến, nhưng mà khi biết được bốn vị Ngân cấp chủ sự đều bị giết trong một khắc đồng hồ thì bọn họ đều tranh thủ né đi.

Đoán chừng nếu ba vị Kim cấp chủ sự xuất hiện thì bọn họ cũng sẽ không ra.

Còn dưới Trấn Nhạc Cảnh thì hoàn toàn không dám tới gần chiến trường.

Đồng thời khi biết được phi thuyền có thủ đoạn công kích đặc thù thì đều lui lại hơn hai ngàn mét.

Trần Hiết là thành viên mới mới vào tông.

Vốn là ôm khát vọng sáng tạo một cái thời đại mới mà gia nhập vào Bất Hủ Tông.

Hắn đã chuẩn bị đi theo Bất Hủ Tông vượt qua giai đoạn hắc ám mà Bách Tông Liên Minh mang tới.

Nhưng mà bây giờ cảm thấy mình quá võ đoán.

Bất Hủ Tông chờ ở ngoài thành nhưng lại không một người dám tới nghênh chiến.

Lúc này, Tử Nhiên nói: “Tông chủ, đã một khắc đồng hồ.”

Lúc này, Ôn Bình thu tinh thần lực lại, cất đũa phép vào, sau đó chắp tay đi vào buồng nhỏ trên thuyền: “Xuất phát!”

Nói xong, năm lá buồm dâng lên.

Phi thuyền hóa thành kinh hồng, trong chớp mắt đã tan biến trong gió tuyết đầy trời.

...

Người vây xem thấy cảnh này thì đều trợn tròn mắt.

Bọn hắn hoàn toàn không ngờ được, Bất Hủ Tông lại đi như vậy.

Kim cấp chủ sự không ở, những cường giả Trấn Nhạc Cảnh đó lại không ai dám ngăn cản.

“Ở đây là Hạo Hãn Thành đó!”

“Không phải, đúng là đang ở Hạo Hãn Thành!”

Theo thành viên của Bất Hủ Tông như không dám tin la lên một tiếng, mọi người của Tiềm Long Tông cũng hai mặt nhìn nhau, trong lòng cảm khái rất nhiều.

“Lão phu từng nghĩ sẽ không có cường giả Trấn Nhạc Cảnh tùy ý ra tay nữa, bởi vì mở ra mạch môn thứ ba rất là gian nan, người ai mà không ích kỷ, sẽ không chịu chết vô ích. Nhưng mà lão phu không nghĩ tới, Bất Hủ Tông sẽ rời khỏi đây dễ dàng như vậy, đợi ở đây một khắc đồng hồ mà không một ai ra tay ngăn bọn họ lại.”

“Đây chính là Hạo Hãn Thành đó.”

“Đúng vậy, đây chính là Hạo Hãn Thành.”

Mọi người không biết làm sao, cười một tiếng, sau đó quay người đi.

...

Tổng đà của Bách Tông Liên Minh.

Bác Liên ngồi trên ghế bành, tay trái bưng ly uống, tay phải cầm một cuốn sổ ghi chép đủ loại tư liệu đọc.

Nhìn một chút.

Uống một ngụm.

Uống một ngụm.

Sau đó nhìn một chút...

Đột nhiên, Bác Liên dừng lại, sau đó quay qua nói với thị nữ bên cạnh: “Ngươi đi hỏi một chút, có tra ra được tin tức gì không? Còn nữa, nói cho những người đó, nếu như còn không tìm được tung tích của Trần Hiết, thì đêm nay chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ làm mồi cho yêu vật đi. Đã bao nhiêu ngày rồi mà Trần Hiết đi đâu cũng không tra ra được, đó không phải là phế vật thì là cái gì.”

“Nô tỳ đi ngay!”

Thị nữ vội vàng bước nhanh ra khỏi phòng.

Bác Liên uống một hơi cạn sạch thứ trong ly, sau đó mắng: “Tên Trần Hiết khốn kiếp này, tốt nhất là ngươi đừng để cho ông đây bắt sống được ngươi. Cho dù ngươi chỉ còn một hơi thở thì trước khi giết chết ngươi, ta nhất định phải hành hạ thê tử, hài tử của ngươi đến chết ngay trước mắt ngươi. Đến lúc đó khiến cho tên khốn kiếp ngươi xin ông đây cho ngươi chết thống khoái.”

Mới nói xong thì đột nhiên cửa bị mở ra.

Ầm!

Không, nó giống như là bị đụng vỡ hơn.

Một trong số người tới vội la lên: “Đại nhân, người của chúng ta phát hiện tung tích của Trần Hiết ở phố Long Thiên——”

Vừa mới nói được nửa câu thì Bác Liên vội hỏi: “Bắt về chưa?”

Người đó không có trả lời mà lại nói tiếp: “Hắn ở chung với người của Bất Hủ Tông, hơn nữa còn muốn rời khỏi Hạo Hãn Thành ——”

Mới nói được một nửa thì bị ngắt ngang.

“Khốn kiếp, phản đồ! Đúng là đường sống ngươi không đi, nhất định phải đi tìm đường chết. Tên điên Liêm Kim đó vừa đi cản Bất Hủ Tông lại, các ngươi nhanh đi theo, mang Trần Hiết từ trong tay Liêm Kim tới. Nhớ, nói là ông đây dặn dò, nhất định phải sống!” Bác Liên tức giận dặn dò.

“Đại nhân, ngài có thể nghe ti chức nói hết lời hay không!” Người đó đột nhiên nói, sau đó lại sợ Bác Liên đánh hắn, vội nói: “Trần Hiết đi theo Bất Hủ Tông đi, mới lúc nãy thôi. Đúng là Liêm Kim chủ sự cũng đi cản Bất Hủ Tông. Nhưng mà Liêm Kim chủ sự cũng không có cản được, ngược lại, trong thời gian không quá một nén nhang, tông chủ Bất Hủ Tông đó còn liên tục giết chết bốn vị Ngân cấp chủ sự, kể cả Liêm Kim chủ sự. Sau đó, người của Bất Hủ Tông chờ ở bên ngoài Hạo Hãn Thành một khắc đồng hồ, trong lúc đó không ai dám lên ngăn cản. Sau một khắc đồng hồ, Bất Hủ Tông ngồi chiếc thuyền biết bay đó bình yên rời khỏi Hạo Hãn Thành.”

Bình Luận (0)
Comment