Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 795 - 【Vip】 Bình Yên Rời Đi

【VIP】 Bình yên rời đi 【VIP】 Bình yên rời đi

Thấy Câu Cao Trì dứt khoát như thế, Hoàng Phủ Chính Hùng cũng không do dự, không chút kiêng kỵ mà vận dụng lực lượng của linh thể.

Không lâu sau, bị hai người công kích với cường độ cao, cự kiếm giống như là cá chậu chim lồng, bị thế công của bọn họ vây lại.

Ầm!

Một tiếng vang thanh thúy vang lên.

Cự kiếm bị hất bay.

Bay ra ngoài như diều bị đứt dây, lộn mấy vòng trên không trung rồi rơi xuống lớp tuyết.

“Thành công!”

Câu Cao Trì vui vẻ, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.

Cất huyết đao đang bay múa vào tay, hắn dùng mạch khi hóa thành dây thừng, cướp cự kiếm.

Cự kiếm tới tay, Câu Cao Trì đắc ý cười nói: “Ôn Bình, kiếm chiêu của ngươi bị phá!”

Ôn Bình từ chỗ cao nhìn xuống, khóe miệng nở một nụ cười, nói: “Tại sao ngươi lại cho rằng nó động là vì ta thi triển kiếm pháp?”

Câu Cao Trì còn chưa kịp hiểu lời Ôn Bình nói là có ý gì.

Nhưng Hoàng Phủ Chính Hùng thì hiểu.

Hoàng Phủ Chính Hùng biến sắc, vội vàng muốn xông tới giật lấy cự kism đó nhưng mà hắn vẫn chậm một bước.

Cự kiếm giống như có sinh mệnh.

Nó vọt thẳng đến ngực Câu Cao Trì, đâm thủng Câu Cao Trì, sau đó bay lên, lơ lửng trên bầu trời.

Cho đến lúc chết thì Câu Cao Trì cũng không rõ.

Tại sao kiếm này lại tự chuyển động được?

Từ khi nào mà kiếm không cần người khống chế cũng có thể giết người?

“Lão Câu!”

Hoàng Phủ Chính Hùng ngước nhìn trời, quát lên.

Một cảm giác bất lực đập vào mặt.

Quá lớn.

Khoảng cách giữa bọn họ và Ôn Bình quá lớn.

Không chỉ là khoảng cách về thực lực.

Mà còn có khoảng cách về tri thức.

Câu Cao Trì và Đông Môn Ngưu đến chết cũng không biết được đây là kiếm pháp gì.

Hắn mặc dù chưa chết nhưng vẫn không nhìn không thấu được rốt cuộc là kiếm pháp này được sử dụng như thế nào.

Chưa mở mạch môn.

Không thấy mạch khí.

Mà kiếm lại có thể tùy ý bay lượn như vật sống.

Trốn!

Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện khi Hoàng Phủ Chính Hùng cảm thấy bất lực.

Hắn đã không muốn tái chiến nữa, tiếp tục đánh nữa cũng chỉ là một con đường chết.

Giao Ôn Bình lại cho Kim cấp chủ sự và các cường giả bên ngoài Hồ Thiên Địa tới giữ gìn Bách Niên Thịnh Hội thì tốt hơn.

“Ôn Bình, ngươi sẽ phải trả một cái giá thê thảm cho hành vi của ngươi hôm nay!” Nói xong, Hoàng Phủ Chính Hùng thân hóa hàn mang, vọt vào trong Hạo Hãn Thành.

Bạch!

Trong chớp mắt thì đã tan biến trước mắt mọi người.

Trên phi thuyền, sắc mặt Ôn Bình như thường, không khỏi cảm thán một câu: “Thật yếu.”

Nói xong, phi kiếm lao đi, truy sát Hoàng Phủ Chính Hùng.

Phi kiếm của hắn có thể bay xa mấy chục dặm, hơn nữa lực sát thương cũng không thay đổi.

Hoàng Phủ Chính Hùng trốn kiểu gì được?

Thân là Ngân cấp chủ sự nhiều năm như vậy, sao ngay cả giác ngộ đi chết cũng không có.

Dám lên trang mà không muốn trả giá, sao có thể như vậy được!

Bạch!

Phi kiếm lao đi.

Hoàng Phủ Chính Hùng vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy kiếm đuổi theo mình, suýt chút bị sợ tới mất hết hồn vía.

“Đại nhân cứu ta!”

“Đại nhân cứu ta!”

“Ta không muốn chết ——”

Lúc này, Hàn Mang Kiếm Hoàng Phủ Chính Hùng với danh hiệu Đệ Nhị Kiếm Thánh đã không còn dáng vẻ siêu nhiên của Đệ Nhị Kiếm Thánh.

Kếu lớn giống như một tên ăn mày bị đuổi đánh.

Nhìn dáng vẻ hoảng hốt chạy bừa, hoàn toàn không còn tư thái của Kiếm Thánh.

Bách Niệm Hàn Sơn từ xa nhìn thấy cảnh này thì nhịn không được cảm thán một câu: “Kể từ hôm nay, danh hiệu Đệ Nhất Kiếm Thánh thuộc về Ôn tông chủ.”

Mười chín tuổi, bễ nghễ các cường giả trong Hồ Thiên Địa.

Thiên phú này có thể nói là kinh thế hãi tục.

Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì dưới sự lãnh đạo của Ôn Bình, tiền đồ sau này của Bất Hủ Tông sẽ không thể lường được, thậm chí có thể trở thành thế lực đầu tiên đi ra khỏi Hồ Thiên Địa trong mấy trăm năm nay.

Dù sao tuổi tác của Ôn Bình còn rất nhỏ.

Thời gian cũng rất nhiều.

Sau đó, mọi người của Tiềm Long Tông cũng bàn tán.

“Ngươi nói Hoàng Phủ Chính Hùng có thể sống sót không?”

“Không sống nổi, nha đầu Bách Niệm Hương lén nói cho lão phu biết, kiếm của Ôn tông chủ có thể đoạt tính mạng người ngoài mấy chục dặm.”

“Ngoài mấy chục dặm!”

“Kiếm pháp này lại khủng bố như thế?”

“Không phải nha đầu Niệm Hương đó nói vào tông thì có thể học được sao? Sao có thể dễ dàng học được kiếm pháp mạnh mẽ như thế.”

Mọi người nói xong thì trên mặt lộ vẻ hâm mộ.

Đều là một đám mấy chục tuổi, thậm chí trên trăm tuổi, sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua rồi, vậy mà lúc này bọn họ lại ước ao một tiểu nha đầu như Bách Niệm Hương.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, khoảng cách giữa phi kiếm và Hoàng Phủ Chính Hùng đã gần trong gang tấc.

“Đại nhân cứu ta!”

Cảm nhận được sát cơ lăng lệ càng ngày càng gần sau lưng, Hoàng Phủ Chính Hùng muốn điên.

Không ai đến cứu hắn!

Không có ai!

Mắt thấy thanh kiếm sau lưng sắp giết tới, hy vọng sống sót dần dần xa vời.

Phốc!

Khi Hoàng Phủ Chính Hùng hô xong bốn chữ đó, cự kiếm giết tới, vô tình xỏ xuyên qua lồng ngực hắn.

Trấn Nhạc hộ giáp, mạch khí hộ thuẫn và tám thanh kim kiếm bảo vệ quanh người hắn cũng chỉ tranh thủ được cho hắn mấy hơi thở để sống.

Khi cảm nhận được lực lượng truyền đến, Hoàng Phủ Chính Hùng run rẩy chậm rãi cúi đầu, hai con ngươi trừng trừng nhìn thanh kiếm đã bị máu nhuộm đỏ đâm xuyên qua ngực mình.

Giống như không cam lòng.

Giống như hoảng sợ.

Càng giống như hối hận.

Mấy hơi qua đi, Đệ Nhị Kiếm Thành của Hồ Thiên Địa chỉ đành không cam lòng nhắm mắt lại, vĩnh biệt cái thế giới đặc sắc này.

Bịch!

Hoàng Phủ Chính Hùng ngã xuống giữa đường.

Máu tươi chảy theo khe hở của gạch đá, nhuộm toàn bộ gạch đá xung quanh thành màu đỏ tươi, cũng dọa cho dân chúng trong Hạo Hãn Thành sợ đến chạy bán sống bán chết.

Giờ phút này, đa số mọi người đứng xa nhìn thấy cảnh này đều trầm mặt.

Bốn vị Ngân cấp chủ sự bỏ mình, chỉ trong một lát như vậy.

Sao có thể để cho người ta chấp nhận được?

Bọn họ đều là một trong nhóm người mạnh nhất Hồ Thiên Địa!

Bình Luận (0)
Comment