Không ít người còn nhảy dựng lên cỗ vũ cho ba người.
Lúc này, thanh cự kiếm đã giết Liêm Kim lại xuất hiện trên không trung.
Trong lòng ba người căng thẳng.
Lúc này, thế xông hóa thành thế thủ, không hẹn mà cùng khóa chặt mục tiêu là phi thuyền.
Theo ba người nghĩ, một khi hủy cái thuyền gỗ biết bay này đi thì người của Bất Hủ Tông có chắp cánh cũng khó thoát.
“Đông Môn, ngươi ngăn cản!”
Dứt lời, Hoàng Phủ Chính Hùng phát huy kiếm thế, kiếm ý bàng bạc đánh về phía phi thuyền, trong kiếm ý, một đạo hàn mang ẩn hiện, giống như con báo đi săn, chuẩn bị phát ra một kích trí mạng bất cứ lúc nào. Câu Cao Trì hiểu ý Hoàng Phủ Chính Hùng, mạch môn chấn chiến, sau đó huyết đao bay múa trên không trung, huyết sắc đao mang hóa thành gió lốc vọt theo Hoàng Phủ Chính Hùng.
“Muốn phá phi thuyền?”
Mấy người Hoài Không vội vàng tới gần, kề sát ở mạn thuyền nhìn hai người càng ngày càng gần —— chỗ đó vốn là chỗ nguy hiểm nhất.
“Hoài Diệp!” Trần Hiết kinh hô một tiếng, bước chân đi về hướng buồng nhỏ trên thuyền ngừng lại, muốn gọi ba người về.
Nhưng mà Hoài Diệp chỉ cười đáp: “Không sao, Trần thúc, không có chuyện gì.”
Nói xong, công kích của hai người đó đánh thẳng vào phi thuyền.
Ầm!
Công kích của hai người đánh lên thân thuyền, phát ra tiếng nổ như là tiếng sấm.
Nhưng mà thuyền không động một chút nào.
Ba người Hoài Diệp đứng bên mạn thuyền còn cười ha ha ha.
“Chuyện gì xảy ra!”
“Thuyền này có một cái vòng bảo hộ!”
Sắc mặt hai người Hoàng Phủ Chính Hùng thay đổi.
Chỉ một chiêu thì hai người bọn họ lập tức phát hiện ra được, thuyền này hai người bọn họ không đánh hư được.
Độ cứng của nó đã vượt xa sức phòng ngự của bất cứ một cường giả Trấn Nhạc Thượng Cảnh nào, thậm chí còn vượt qua ba vị đại nhân.
Hai người đang muốn quay đầu thì nghe được một tiếng kêu đau, sau đó nhìn thấy trường côn của Đông Môn Ngưu rời khỏi tay, người bị cự kiếm xuyên qua ngực, rớt xuống.
Hai người giật mình, vứt luôn ý nghĩ tiếp tục công kích phi thuyền.
Đông Môn Ngưu thậm chí ngay cả một kiếm cũng không đỡ nổi.
Trường côn rời tay, chuyện này chỉ xảy ra khi hắn còn đang học nghệ, không có lực lượng khổng lồ để nắm chặt vũ khí, khiến cho vũ khí không thể rung chuyển.
Bây giờ Đông Môn Ngưu đã đến cảnh giới này mà trường côn lại bị một kiếm chấn tuột tay.
Có thể thấy lực lượng của một kiếm của Ôn Bình khủng bố đến mức nào.
“Đông Môn, ngươi không sao chứ!”
“Đông Môn!”
Sau khi hạ xuống, hai người thấy cự kiếm trở lại trên không thì vội vàng chạy đến xem Đông Môn Ngưu bị đánh vào trong lòng đất.
Lúc này, Trấn Nhạc hộ giáp trên ngực Đông Môn Ngưu đã bị hủy, ngực cũng có một cái huyết động, nếu không phải vị trí công kích không nằm ở bên ngực trái thì Đông Môn Ngưu đã chết rồi.
Nhưng mà bây giờ Đông Môn Ngưu cũng không ổn chút nào.
Sau khi đón đỡ một kiếm, cả buổi cũng không đứng dậy nổi, Hoàng Phủ Chính Hùng phải đỡ hắn.
“Sao đại nhân còn chưa tới!”
“Sao chúng ta có thể chống đỡ được.”
Hai người vịn Đông Môn Ngưu, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chuyện này khiến cho bọn họ quên mình vừa mới ra tay, Kim cấp chủ sự muốn tới cũng sẽ không tới nhanh như thế.
Đột ngột, Hoàng Phủ Chính Hùng kinh hô một tiếng: “Lại tới!”
Cự kiếm đánh xuống như sấm sét.
Hoàng Phủ Chính Hùng vội vàng đẩy Đông Môn Ngưu qua một bên, bản thân hắn cũng lăn qua một bên tránh.
Nhưng mà khi lăn quan một bên thì thấy thanh kiếm vốn nên đâm thẳng xuống đất đó lại thay đổi hướng đi, như có mắt vậy, đuổi kịp Đông Môn Ngưu bị hắn đẩy ra.
“Nguy rồi!” Hoàng Phủ Chính Hùng thầm kêu không ổn.
Nhưng lúc này muốn làm gì cũng không kịp rồi.
Trấn Nhạc hộ giáp và vũ khí đều không còn, sao Đông Môn Ngưu có thể cản được một kiếm này?
Bạch!
Cự kiếm hóa kinh hồng, kéo theo thân thể của Đông Môn Ngưu bay lên trời.
Nhưng bay cao mười mấy trượng thì thân thể Đông Môn Ngưu từ trên cự kiếm trượt xuống, lộn vòng đập xuống mặt tuyết bên dưới.
Máu tươi chảy ra nhuộm đỏ một vùng tuyết ở đó, khiến cho hai người Hoàng Phủ Chính Hùng vừa mới chạy tới nhìn mà lạnh cả sống lưng.
Câu Cao Trì vội nói: “Nhất định phải hợp lực lại, bất cứ người nào trong chúng ta cũng không đỡ được kiếm đó.”
Ầm!
Mạch môn cùng chấn động.
Tuyền Qua Đồ cũng được mở ra.
“Cố Nhược Kim Thang!”
Lúc này, mạch khí màu vàng kim mênh mông hội tụ xung quanh người Câu Cao Trì, hóa thành từng sợi dây nhỏ bao bọc lấy thân thể hắn.
Hoàng Phủ Chính Hùng cũng phóng thích mạch thuật, dùng mạch thuật phòng ngự mạnh mẽ nhất của mình.
“Bát Môn Kim Tỏa!”
Mạch khí màu vàng kim hội tụ, hóa thành tám thanh kim kiếm trôi nổi quanh người hắn như cái thùng.
Cùng lúc, hai người trăm miệng một lời, nói: “Cùng tiến lên!”
Mạch môn cùng vang!
Phanh ——
Câu Cao Trì nhấc huyết đao trong tay lên. Mũi đao chỉ thẳng bầu trời, sau đó nhảy lên cao, huyết đao bị hắn ném ra ngoài, đón lấy cự kiếm.
Huyết đao dữ tợn bay múa, có thể thấy được người ngự đao có thực lực kinh khủng.
Lấy Câu Cao Trì làm trung tâm, đao bay ra ngoài, đập trúng cự kiếm giết tới, sau có lay bay ngược trở lại trong tay của hắn, rồi lại bị ném ra.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Huyết đao và cự kiếm liên tục đụng nhau ba lần, mặc dù mỗi lần huyết đao đều sẽ bị vô tình đánh bay nhưng mà vẫn có thể bay về lại trong tay Câu Cao Trì.
Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Chính Hùng cũng cầm kiếm đánh thẳng tới cự kiếm.
Kiếm ý mênh mông hóa thành hàn mang không ngừng đánh vào nó, cố gắng khiến cho nó dừng lại.
Sau mấy chiêu, kiếm chiêu của Hoàng Phủ Chính Hùng càng hung ác hơn.
Kiếm mang bay lượn, như hoa vũ đầy trời, từ bốn phương tám hướng công kích tới, trấn áp cự kiếm.
Thấy cự kiếm dừng lại trong khoảnh khắc thì Hoàng Phủ Chính Hùng vội hô: “Toàn lực ứng phó, nó sắp bị chúng ta vây khốn.”
Câu Cao Trì nói theo: “Toàn lực ra tay, ta sẽ dùng đao ý khóa nó lại, lúc đó kiếm chiêu của Ôn Bình sẽ tự sụp đổ!”
Dứt lời, mạch môn của Câu Cao Trì chấn động lần nữa, có thêm lực lượng của linh thể gia trì, đao của hắn lại mãnh liệt thêm mấy phần.
Hoàn toàn không để ý tới lực lượng của linh thể điên cuồng tiêu hao.