Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 793 - 【Vip】 Kiểm Tra Thực Lực, Đám Ngân Cấp Chủ Sự Không Chịu Nổi Một Kích

【VIP】 Kiểm tra thực lực, đám Ngân cấp chủ sự không chịu nổi một kích 【VIP】 Kiểm tra thực lực, đám Ngân cấp chủ sự không chịu nổi một kích

Cho dù Bất Hủ Tông có mạnh cỡ nào thì ở đây vẫn là Hạo Hãn Thành!

Giết Ngân cấp chủ sự ở Hạo Hãn Thành thì chắc chắn phải trả giá bằng máu.

“Ba người chúng ta đi kéo chân bọn họ trước.”

“Đi!”

Ba người lập tức nhảy ra khỏi lầu cao, nhắm hướng ngoại thành mà chạy như điên.

Khoảng cách xa ngàn mét, chớp mắt đã tới!

“Lại có Ngân cấp chủ sự tới.”

“Hơn nữa còn là ba người!”

“Bình thường một vị cũng khó gặp, hôm nay lại xuất hiện ba vị.”

Có một người kinh hô, tất cả mọi người lập tức bị hấp dẫn sự chú ý.

Lúc này, ba vị cường giả trong ngày thường thần long kiến thủ bất kiến vĩ đang đứng trên quỳnh lâu sau lưng.

Một người cầm kiếm, mắt sáng như đuốc.

Một người cầm đao, sát ý tùy thân.

Còn có một người cõng côn, chiến ý cuồn cuộn sục sôi.

“Hàn Mang Kiếm —— Hoàng Phủ Chính Hùng.”

“Mười năm trước, Hoàng Phủ Chính Hùng từng một kiếm trảm hai Đại Yêu Trấn Nhạc Thượng Cảnh, khẳng định tên tuổi Đệ Nhị Kiếm Thánh. Mười năm trôi qua, lần này hắn lại ra tay vì Bất Hủ Tông.”

“Bên trái là Tích Vanh Đao Câu Cao Trì?”

“Hình như lần hắn ra tay gần đây nhất là ba mươi năm trước. Nghe nói thực lực của hắn đã đến rất gần nửa bước Địa Vô Cấm, vẫn luôn tiềm tu, vậy mà lại xuất quan vì Bất Hủ Tông.”

“Còn một người nọ, chắc là Vô Sinh Loạn Côn Đông Môn Ngưu! Tuổi nhỏ đã từng ra ngoài Hồ Thiên Địa tu hành, cao cư Ngân cấp chủ sự mấy chục năm qua, hắn nói côn pháp đệ nhị thì không ai dám nhận đệ nhất. Bây giờ ba người hợp lại, Bất Hủ Tông muốn rời khỏi Hạo Hãn Thành, sợ là rất khó.”

Mọi người ngươi một câu ta một câu, vừa nói vừa lui về sau.

Tiếp tục ở lại đây, cho dù bọn họ giống như Miêu yêu, có chín cái mạng cũng không đủ xài.

Theo bọn họ thoát đi, mọi người của Tiềm Long Tông cũng lui lại dưới sự chỉ huy của Bách Niệm Hàn Sơn.

Trước khi đi, Bách Niệm Hàn Sơn nhắc nhở một câu: “Ôn tông chủ, nhanh chóng lên đường đi, tuyệt đối đừng bị ba người này cuốn lấy. Ba người này là ba người mạnh nhất trong Ngân cấp chủ sự, liên hợp lại với nhau thì cho dù nửa bước Địa Vô Cấm muốn giết bọn họ cũng rất khó. Nếu còn tiếp tục trì hoãn nữa thì sợ là Kim cấp chủ sự sẽ ra tay.”

Bách Niệm Hàn Sơn thân là Trấn Nhạc Thượng Cảnh, đương nhiên là hắn cũng nhìn thấu hơn những người khác nhiều.

Với thực lực của Ôn Bình, cho dù ba người bọn họ cùng lên cũng không làm gì được.

Nhưng mà đây là Hạo Hãn Thành.

Giết một Ngân cấp chủ sự đã là thù không đợi trời chung. Nếu không phải đang có quy củ của Bách Niên Thịnh Hội ước thúc Bách Tông Liên Minh thì Bách Tông Liên Minh đã động thủ lâu rồi.

Bây giờ Ôn Bình lại giết một người.

Còn là trong lúc diễn ra Bách Niên Thịnh Hội.

Như vậy thì Bách Tông Liên Minh đã có đủ lý do để giết Ôn Bình.

Nhưng mà tâm tính Ôn Bình đã thay đổi, lạnh nhạt trả lời một câu: “Hàn Sơn tông chủ, ngươi đi trước đi. Bổn tông chủ không gấp.”

Hắn cũng muốn nhìn thử xem Bách Tông Liên Minh có thể làm gì được hắn.

Ngược lại sau khi trở về thì cũng phải đối mặt với liên quân của bọn họ thảo phạt, vậy không bằng ở đây, thử sâu cạn của Bách Tông Liên Minh trước một chút.

“Chuyện này...” Bách Niệm Hàn Sơn liếc Bách Niệm Hương, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Ôn Bình nhìn thấy nhưng lại không nói gì.

Cũng không có cam đoan cái gì.

Bởi vì muốn cho người khác yên tâm, không phải chỉ nói là được.

Không bao lâu sau, Bách Niệm Hàn Sơn không nói tiếng nào, cất bước rời đi.

Sau khi Bách Niệm Hàn Sơn rút đi, không bao lâu sau thì khu vực biên giới của Hạo Hãn Thành đã không còn một ai.

Mấy người đang đứng xa đều nhìn qua bên này, chờ đợi ba đại Ngân cấp chủ sự xông lên tru diệt người của Bất Hủ Tông.

Nhưng mà sau trăm hơi thở mà ba người vẫn không có động tĩnh.

Lại qua trăm hơi thở.

Vẫn là như thế.

...

Lại hơn trăm hơi thở nữa, ba người vẫn không nhúc nhích.

“Tông chủ, hay là chúng ta đi thôi, ba người bọn họ cũng không dám lên.” Hoài Diệp ghé vào mạn thuyền, đầu gác lên đó, nhàm chán thổi thổi tóc rủ xuống trán mình.

Tóc bay lên rồi lại hạ xuống.

Bay lên, hạ xuống.

Trần Hiết ôm hài tử, nắm tay thê tử hắn, nhìn thấy cảnh này thì bỗng nhiên có chút muốn cười.

Đám Ngân cấp chủ sự không ai bì nổi, xưa nay người nào cũng là cao cao tại thượng, không coi ai ra gì.

Nhưng lúc này ba người đứng chung một chỗ, nhưng hoàn toàn không dám lên.

Kiếm pháp đệ nhị Hàn Mang kiếm.

Đến gần với nửa bước Địa Vô Cấm Tích Vanh Câu.

Còn có thiên địa đệ nhất Vô Sinh Loạn Côn gì đó.

Bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy như một trò hề.

“Xuất phát.” Có vẻ như Ôn Bình cũng không muốn tiếp tục như vậy nữa, thu tầm mắt lại, sau đó quay người khởi động phi thuyền.

Năm lá buồm nâng lên, phi thuyền dần dần bay lên không.

Khi phi thuyền bay lên, Ôn Bình dùng tinh thần lực quét qua phía dưới, phát hiện rốt cuộc ba người đó cũng muốn động.

Xem ra, tuy là không muốn lên nhưng lại muốn giữ hắn lại.

“Cùng tiến lên, ta cũng không tin kiếm của hắn có thể mạnh vô biên.”

Hàn Mang Kiếm Hoàng Phủ Chính Hùng rút kiếm ra vung vẩy.

Hai người khác cũng gật gật đầu.

Nếu còn không lên nữa thì người của Bất Hủ Tông sẽ đi.

Nếu chuyện này truyền ra, sau này ba người bọn họ sẽ trở thành trò hề.

“Lên!”

Vô Sinh Loạn Côn Đông Môn Ngưu rút côn từ sau lưng ra, hai tay nắm chặt, chân giẫm mạnh, nhảy lên thật cao, xông tới chỗ phi thuyền.

Hoàng Phủ Chính Hùng cũng theo sau, sau khi mở mạch môn ra, ngưng tụ mạch khí, thân hóa hàn mang, kề vai sát cánh với Đông Môn Ngưu, vọt tới chỗ phi thuyền.

Câu Cao Trì mở mạch môn ra, phóng thích bí thuật nhuộm đao thành huyết sắc, sau đó cũng vọt lên.

“Lên!”

“Lên!”

Đám người trong Hạo Hãn Thành kích động.

Bình Luận (0)
Comment