Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 792 - 【Vip】 Một Kiếm!

【VIP】 Một kiếm! 【VIP】 Một kiếm!

Liêm Kim chỉ cảm thấy sau lưng bỗng nhiên lạnh lẽo, có đánh chết hắn cũng không ngờ được một kiếm tùy tiện này lại mạnh mẽ như thế.

Xuyên thủng Kim Cương Điều rồi mà còn có dư lực đánh tới hắn.

Đáng sợ nhất là khi tới gần hắn, hắn cảm nhận được kiếm ý sắc bén và sát cơ trên đó.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Liêm Kim hoàn toàn không có thời gian lưỡng lự, cũng không làm được quá nhiều, sau khi mở ra mạch môn thì muốn dùng Trấn Nhạc hộ giáp và mạch khí hộ thuẫn cản một kiếm này.

Quá gần!

Thực sự quá gần!

Không tới một cái chớp mắt, hắn chỉ có thể làm được nhiều như vậy.

Phanh.

Chuyện hắn sợ nhất vẫn xảy ra, khi mạch khí hộ thuẫn tiếp xúc với cự kiếm thì bị đánh nát trong nháy mắt.

Sau đó Trấn Nhạc hộ giáp cũng giống như thế.

Cả hai đều không thể ngăn cản cự kiếm tới gần, bị vô tình xuyên thủng.

Phốc!

Cự kiếm vô tình chui vào ngực.

Thân thể Liêm Kim run lên bần bật, khi cự kiếm từ phía sau lưng hắn bay ra thì ba cái mạch môn chậm rãi tiêu tán, người cũng rơi xuống...

Một yêu một người, một cái rơi bên trái, một cái thì rơi xuống trước phi thuyền.

Bịch!

Thi thể của Liêm Kim rớt vào trong đống tuyết trước phi thuyền, lún vào trong đó.

Sau đó không một tiếng động.

Cũng không còn khí tức.

So với Liêm Kim bị một kiếm giết chết thì tình huống của Kim Cương Điêu tốt hơn nhiều, một kiếm đánh cho nó bị thương, phế bỏ một cái móng vuốt, không đến mức nguy hiểm tới sinh mệnh. Té xuống đất tuyết xa xa, giãy dụa muốn chạy khỏi nơi này, cánh không ngừng vỗ xuông đất tuyết, muốn bay lên.

Ôn Bình thấy vậy thì nói với Kim Cương Điêu: “Về Hồ Yêu Hoàng đi, đó mới là nhà của ngươi.”

Nếu Yêu tộc đã là phụ thuộc của Bất Hủ Tông.

Vậy thì hắn cũng nên độ lượng một chút, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định không giết.

Kim Cương Điều nghe nói như vậy, thấy Ôn Bình thu sát cơ lại thì ổn định lại rất nhiều, có thể vỗ cánh bay lên không trung lại, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo biến mất ở chân trời.

Trên đường đi, thỉnh thoảng có huyết vũ rơi xuống, thấm vào trong tuyết trắng, khiến cho người qua đường nhìn thấy mà kinh hãi.

Mắt thấy Kim Cương Điều rời khỏi đây, Ôn Bình cất cự kiếm lại, liếc mắt nhìn Liêm Kim đã lún vào trong tuyết, nói thầm một câu: “Nếu để cho ngươi có thời gian toàn lực ứng phó thì có lẽ ngươi có thể đỡ được một kiếm này của ta.”

Hại.

Mặc dù một kiếm giết chết Liêm Kim nhưng còn chưa kiểm tra ra được hạn mức cao nhất của Ngự Kiếm Thuật khi thực lực tăng lên, chuyện này khiến Ôn Bình có chút mất mác, chỉ có thể tự suy đoán.

Nhưng mà dù không thể đo được hạn mức cao nhất của nó nhưng Ôn Bình vẫn cảm nhận được, lực sát thương của phi kiếm của hắn đã sánh ngang nửa bước Địa Vô Cấm.

Nếu về tông, có thời gian đi Thập Tầng Tháp xoạt một thanh Lang Nguyệt Kiếm hoặc là làm một thanh Tru Tiên Kiếm trong thế giới Tru Tiên thì chỉ với phi kiếm là hắn có thể giết chết được nửa bước Địa Vô Cấm.

...

Tuyết tiếp tục rơi xuống.

Mọi người trong Bất Hủ Tông nhìn thấy cảnh này thì cũng không bất ngờ.

Chỉ giết một Ngân cấp chủ sự.

Mọi người chỉ cảm thấy một kiếm này của Ôn Bình quá đẹp.

Nhưng mà người vây xem trong Hạo Hãn Thành, còn có người của Tiềm Long Tông thì đã trợn mắt há hốc mồm.

Tư Đồ Tu Năng chết trong tay Bất Hủ Tông, bọn họ chỉ nghe nói.

Bất Hủ Tông có thể giết Ngân cấp chủ sự, bọn họ vẫn luôn cho là phí rất nhiều sức, bởi vì Ngân cấp chủ sự còn có danh xưng là vô địch trong Trấn Nhạc Thượng Cảnh.

Nhưng ai mà ngờ được, những Ngân cấp chủ sự cao cao tại thượng đó thậm chí ngay cả một kiếm của tông chủ Bất Hủ Tông cũng không đỡ nổi.

“Quá mạnh!”

“Một kiếm thì giết Liêm Kim...”

“Bách Tông Liên Minh chúng ta còn có thể làm gì được Bất Hủ Tông sao?”

“Ngân cấp chủ sự đã không phải là đối thủ, chúng ta thì khó hơn. Trừ phi Kim cấp chủ sự ra tay!”

Theo đám người trong Hạo Hãn Thành kinh ngạc tán thán, còn có hoảng sợ, sắc mặt của người của Tiềm Long Tông cũng không giống nhau.

Có người sùng bái.

Có người cảm thán.

Còn có người thích Ôn Bình.

Không ít người cũng nhớ tới lại khi gặp Ôn Bình.

Trong gió tuyết, Ôn Bình cực kỳ giống một tiểu nhân vật, chỉ đi cản đường cướp bạch tinh.

Phàm là những người có chút thân phận thì đều khinh thường làm chuyện như vậy.

Bây giờ suy nghĩ lại một chút, Ôn tông chủ thực lực mạnh mẽ như thế, lại làm ra cử chỉ chỉ tiểu nhân vật hôm đó, như vậy không phải là đang dạo chơi nhân gian thì là gì nữa?

...

“Kiếm pháp này, Bách Niệm Hương cũng biết.” Trong mấy người của Tiềm Long Tông, Văn Mộng không khỏi cảm thán một câu.

Những đệ tử khác của Tiềm Long Tông nhìn về phía Bách Niệm Hương, rất hâm mộ.

Bọn họ biết kiếm pháp mà Bách Niệm Hương sử dụng rất mạnh, đã từng nhìn thấy trong Yêu giới.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ được kiếm pháp mà Bách Niệm Hương tu luyện còn mạnh hơn bất cứ loại kiếm pháp nào trong Hồ Thiên Địa.

Hồ Thiên Địa chưa từng xuất hiện kiếm pháp có thể miểu sát Trấn Nhạc Thượng Cảnh?

...

Ngoài ngàn mét.

Chỗ cao nhất trong một quỳnh lâu, ba vị Ngân cấp chủ sự đứng cao nhìn xa, tận mắt nhìn thấy Kim Cương Điêu chạy.

Cũng nhìn thấy Liêm Kim tử vong.

Quá nhanh.

Thật sự là quá nhanh.

Tất cả đều nằm ngoài dự tính của bọn họ.

Ngay từ đầu, bốn người bọn họ vốn nghĩ để cho Liêm Kim ra mặt trước, nếu như Bất Hủ Tông không muốn ở lại, Liêm Kim ra tay dẫn dụ cường giả sau lưng Bất Hủ Tông ra, sau đó bọn họ lại ra tay.

Bốn vị Ngân cấp chủ sự đồng thời ra tay, nửa bước Địa Vô Cấm không ra thì chắc chắn là vô địch trong Hồ Thiên Địa.

Nhưng mà Liêm Kim vừa mới vừa động thủ thì đã bị giết.

Cách xa ngàn mét, bọn họ có thể thấy rõ Liêm Kim bị một kiếm xuyên thủng thân thể.

“Chúng ta có qua đó nữa không?”

“Một kiếm trảm Liêm Kim, sợ là ba người chúng ta không đối phó được.”

“Báo cho ba vị đại nhân đi.”

Ba người rất thẳng thắn, dùng bí thuật truyền âm truyền tin tức Liêm Kim chết đi, đồng thời còn báo cho hai vị Ngân cấp chủ sự khác.

Bình Luận (0)
Comment