Bên cạnh, Liêm Kim đột nhiên nói chen vào một câu: “Chư vị đại nhân, Bất Hủ Tông như mãnh hổ, nếu để cho bọn họ rời khỏi đây, sau này muốn tiêu diệt bọn họ thì khó lắm.”
Ôn Tôn hỏi: “Ý của ngươi là giữ bọn họ lại?”
Liêm Kim gật gật đầu, nói: “Mặc dù lệnh bài của ta nát nhưng muốn giữ bọn họ lại cũng đơn giản. Mấy đệ tử của Bất Hủ Tông đều có thiên tư trác tuyệt, chắc chắn ba thế lực lớn ngoài Hồ Thiên Địa cũng để ý tới, cũng chắc chắn sẽ mang bọn họ đi, cho nên chúng ta chỉ cần lấy cớ là giữ Bất Hủ Tông lại dùm cho ba thế lực đó. Nếu tông chủ Bất Hủ Tông không đồng ý thì chúng ta có thể động thủ cưỡng chế bọn họ lại, giết bọn họ cũng được, thế lực lớn ngoài Hồ Thiên Địa biết chuyện này thì cũng sẽ không cho là chúng ta làm sai.”
“Vậy thì làm theo lời ngươi nói đi.” Ôn Tôn gật đầu.
...
Ngoài thành.
Băng phong ngàn dặm, tuyết bay vạn dặm.
Ôn Bình không giống như trước, ra khỏi thành một khoảng cách mới lấy phi thuyền ra.
Chuyện phi thuyền đã lộ ra, cho nên hắn lấy ra ở đây cũng được.
Trong khoảnh khắc phi thuyền to lớn từ trong không gian của hệ thống xuất hiện, tuy Tiềm Long Tông có nhiều người kiến thức rộng rãi nhưng vẫn kinh hãi không thôi.
“Lên đi.”
Ôn Bình lên tiếng, ngoại trừ mấy người Tử Nhiên còn đang tạm biệt thì những người khác đã lên phi thuyền.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng yêu rống vang vọng bầu trời.
Mọi người vội vàng quay đầu lại nhìn vào trong Hạo Hãn Thành.
Lúc này, một Đại Yêu Dực tộc khổng lồ đang từ phía chân trời bay tới.
Thân hình Đại Yêu vô cùng to lớn, chừng hơn trăm trượng, khi nó bay thấp, chỉ vỗ cánh thì đã tạo thành gió lốc, suýt chút thổi sập những lầu các dưới đất.
Những dân chúng chạy tới xem Ôn Bình rời khỏi Hạo Hãn Thành dồn dập chạy khỏi đây, chỉ có cường giả Thần Huyền Cảnh trở lên mới dám ở lại.
“Xin Ôn tông chủ dừng bước!”
Trên lưng cự yêu, Liêm Kim cao giọng hô.
Ôn Bình tập trung nhìn lại, thấy hắn ăn mặc quần áo giống như Tư Đồ Tu Năng thì biết chắc chắn hắn là Ngân cấp chủ sự của Bách Tông Liên Minh.
Vốn muốn nghe xem hắn sẽ nói cái gì thì thấy Bách Niệm Hàn Sơn biến sắc, nói: “Ôn tông chủ, người này tên là Liêm Kim, là một tên điên, đồng thời cũng là một trong số Ngân cấp chủ sự của Bách Tông Liên Minh, còn là người duy nhất được thế lực ngoài Hồ Thiên Địa thừa nhận là có quyền chấp pháp trong lúc diễn ra Bách Niên Thịnh Hội.”
“Hắn tới đây giữ người lại thì chắc chắn là không có lòng tốt!” Bộ Lĩnh cũng nói hùa theo.
Ôn Bình nhìn hắn một cái, sau đó lạnh nhạt đáp: “Không biết... được rồi, các vị, sau này gặp lại!”
Dứt lời, định lên phi thuyền rời khỏi đây.
Hắn có ý nói tạm biệt, nhưng mà mà mấy người Bách Niệm Hàn Sơn lại nói không ra lời.
Tất cả đều nhìn chằm chằm Liêm Kim đồng thời không khỏi lo lắng cho Bất Hủ Tông.
Liêm Kim cũng không phải là một người dễ đối phó.
Hắn là một tên điên.
Là một tên điên vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Lúc này, hắn tới giữ Ôn Bình lại, Ôn Bình lại một lòng muốn đi.
Ôn Bình muốn đi như vậy thì rất khó!
Liêm Kim thấy sau khi Ôn Bình nghe mình nói vậy mà không có ý dừng lại thì trong lòng sinh ra sát ý, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, sau đó ngự yêu đi tới trên đầu Ôn Bình, nhìn xuống, nói: “Ôn tông chủ, quý tông tỏa hào quang rực rỡ trong thi đấu đội và thi đấu đồ yêu, còn chưa được thế lực lớn bên ngoài Hồ Thiên Địa ca ngợi, hà tất phải vội vã rời khỏi đây như vậy?”
“Ca ngợi? Ta không có hứng thú gì.”
“Giương buồm!”
Ôn Bình nói xong, năm lá buồm bay lên.
Cầu thang cũng chầm chậm thu lại.
Bách Niệm Hàn Sơn thấy thế thì thầm nghĩ không ổn.
Ôn Bình hoàn toàn không nể mặt Liêm Kim chút nào.
Liêm Kim là một tên điên, sợ là chuyện sẽ không ổn.
Quả nhiên, Liêm Kim thấy phi thuyền giương buồm lên thì rốt cuộc không dằn được sát ý nữa: “Hôm nay ngươi muốn đi cũng phải ở lại, không muốn đi cũng phải ở lại.”
Nói xong, Đại Yêu Dực tộc dưới chân Liêm Kim lập tức đánh tới phi thuyền.
Thân thể to lớn che khuất bầu trời đè xuống, móng vuốt sắc bén chộp vào phi thuyền như đang chộp vào con mồi của nó.
“Tông chủ!”
Lúc này, Hà Niên muốn lên nghênh địch.
Nhưng lại bị Ôn Bình đè lại.
Có bia ngắm miễn phí đưa tới, hắn bỗng nhiên muốn thử xem thực lực Trấn Nhạc Thượng Cảnh của mình.
Hà Niên lui bước.
Ôn Bình đứng chắp tay trên boong thuyền, đầu ngẩng lên một góc bốn mươi lăm độ.
Sau đó mỉm cười.
Trong khoảnh khắc nụ cười hiện ra, kiếm động.
Một thanh cự kiếm, từ trong tàng giới bay ra, hóa thành kinh hồng bắn tới.
“Đừng khiến ta thất vọng.”
Ôn Bình nỉ non một câu, tuy rất nhỏ những vẫn bị mọi người nghe được.
Sau khi nói xong, lợi trảo của Đại Yêu Dực tộc và cự kiếm sắp chạm vào nhau.
Giống như là muốn hiện ra uy nghiêm của mình, Đại Yêu Dực tộc khổng lồ đó còn hót lên một tiếng, tiếng hót vang động thiên địa.
Tuyết trắng mênh mông như thác nước bị sóng âm đánh văng ra, trong phạm vi vài trăm mét, không một hạt tuyết nào rơi xuống, nhìn từ đằng xa thì sẽ cực kỳ rung động.
Trên lưng nó, Liêm Kim ngạo nghễ nói: “Kiến càng lay cây!”
Một kiếm đánh ra chưa mở mạch môn mà cũng muốn cản Kim Cương Điêu của hắn.
Đừng nói là Ôn Bình.
Cho dù là Trấn Nhạc Thượng Cảnh thì cũng không thể làm được.
Sau một khắc, mũi kiếm đụng vào lợi trảo.
Liêm Kim vẫn ngạo nghễ đứng đó, nhìn xuống mọi người.
Nhưng mà trong mắt Đại Yêu Dực tộc lại lộ vẻ hoảng sợ, không ngăn được thế lao xuống nữa.
Lợi trảo có thể xé rách tường thành, sơn hà đó, trong nháy mắt khi chạm vào cự kiếm thì sụp đổ, giống như là nhánh cây đỡ lấy thiết kiếm.
Nhưng mà, cự kiếm vẫn đâm tới.
Sau đó đâm thủng lợi trảo của Đại Yêu Dực tộc như đâm thủng tấm ván gỗ, yêu huyết còn chưa rơi xuống thì một tiếng kêu đau đớn vang lên trên không trung, cự kiếm đâm qua ngực Hắc Vũ.
Đâm vào từ phía trước, chui ra từ phía sau, vọt thẳng tới Liêm Kim phía sau nó.