Nếu có một con sông hắn cũng có thể nuốt gọn.
Mà tất cả những thứ này đều có thể biến thành chất dinh dưỡng cho hắn.
“Cái này là thần thông của Yêu Tiên sao?”
Trong lòng Hoài Không kinh hãi.
Đồng thời, cùng lúc này Ôn Bình ở trên phi thuyền cũng nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi cười thành tiếng.
“Nuốt lôi kiếp, gia hỏa này được thần thông thôn phệ thì lá gan cũng lớn hơn. Cũng may là hình như thế giới này không có Thiên Đạo, nếu không thì hắn vừa mới nuốt một cái đó, thế nào Thiên Đạo cũng sẽ đến giết hắn.”
“Nếu như Hoài Không có thể nuốt lôi kiếp này thì có lẽ thực lực có thể tiến thêm một bước nữa. Tăng lên chừng mười năm tám năm cũng không vấn đề gì. Ba trăm năm tu vi đã đủ để sánh ngang với cường giả Địa Vô Cấm, lại tiến thêm một bước nữa thì sẽ là trung cảnh.”
Ôn Bình đứng ở đầu thuyền cười ra tiếng, khiến cho những người khác nhìn qua.
Hoài Diệp đi tới, hỏi: “Tông chủ, ngài cười cái gì đó?”
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy tông chủ cười như vậy.
“Ừm... nghĩa phụ của ngươi, hắn đang ăn một thứ ghê gớm.” Ôn Bình nhoẻn miệng cười.
Hoài Diệp nghi hoặc gãi gãi đầu, không rõ Ôn Bình nói mấy lời này là có ý gì.
Ôn Bình không cười nữa, cảm thấy mình nên về khoang thuyền xem mới tốt, bằng không tiếp tục đứng ở chỗ này bật cười thì dễ bị người ta xem như bệnh tâm thần.
Cùng lúc đó, Thời Phong và đám Đại Yêu cũng chậm rãi tới gần Yêu Tổ Nhai.
Từ xa, khi nhìn thấy chỗ mà lôi đình bao trùm chính là phế tích của Yêu Tổ Nhai thì trong lòng chỉ cảm thấy có chút không ổn.
Dù sao Yêu Tổ Nhai cũng là cấm địa của Yêu tộc, tuy bây giờ đã thành phế tích nhưng nó vẫn là cấm địa.
Sao lại bị sét đánh?
Hơn nữa mỗi một đạo lôi đều có uy lực thật lớn.
Hơn mười lần lôi đình mà bọn họ chứng kiến hàng ngày.
“Tam vương, ngài nhìn đi, trong lôi hải đó có yêu!” Một Yêu Vương đưa tay chỉ Hoài Không trong lôi hải.
Thời Phong tập trung nhìn vào: “Sao lại có yêu có thể sống sót trong lôi đình diệt thế như vậy được?”
Vừa nhìn thấy, Thời Phong cả kinh, đúng là có thật!
Lôi đình hủy diệt đầy trời này nhắm vào hắn?
Bóng dáng này, hình như là chưa từng gặp.
Nhưng khí tức lại khiến cho Thời Phong kinh hãi, tuyệt đối là trên Địa Vô Cấm.
“Kẻ ngoại lai!” Thời Phong phẫn nộ nói.
“Tam vương, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Kẻ ngoại lai này có được lực lượng vượt qua lực lượng mạnh nhất Hồ Thiên Địa chúng ta, hơn nữa có thể chống đỡ được lôi hải có thể hủy diệt tất cả đó, chúng ta...”
Chúng yêu luống cuống.
Nhưng lại thấy có một cự yêu khác đang tới gần từ phía bầu trời bên kia Yêu Tổ Nhai.
Lại là một Yêu Vương khí tức vượt xa mình.
“Lại một vị Địa Vô Cấm!” Thời Phong ngáo.
Từ khi nào mà Yêu Vương sánh ngang Địa Vô Cấm dễ gặp như vậy?
Gần đây, Hồ Yêu Hoàng gần như sắp trở thành chỗ cho Địa Vô Cấm tụ tập.
Nhưng mà tên đó dừng lại trên không trung xa xa, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào lôi hải đó, tựa như cũng không để ý tới đám Thời Phong.
Nhưng đám Yêu Vương sau lưng Thời Phong vẫn sợ hãi.
“Tam vương, chúng ta rời đi hay sao?”
“Nếu hai kẻ ngoại lai này ra tay với chúng ta...”
Thời Phong lắc đầu: “Yêu Tổ Nhai là cấm địa của Yêu tộc, bọn họ lại mạnh mẽ như thế, đều tụ tập ở đây, chắc chắn là có nguyên nhân. Nếu tới vì đồ của Yêu tộc, cho dù bổn vương dùng tánh mạng đi cản cũng phải cản không cho bọn họ lấy được!”
Chúng Yêu Vương không có trả lời.
Chỉ là hai mặt nhìn nhau, sau đó chọn đứng chung một chỗ với Thời Phong.
Nếu đối phương muốn đuổi tận giết tuyệt Yêu tộc trong Hồ Thiên Địa thật thì bọn chúng có thể chạy đi đâu?
Đúng lúc này, lôi vân trên bầu trời dần dần trở nên ôn hòa, đương nhiên cũng chỉ ôn hòa hơn trạng thái hủy thiên diệt địa lúc nãy một chút.
Dần dần, lôi đình cũng càng ngày càng ít.
Mười lăm phút sau, lôi đình hoàn toàn biến mất.
Rốt cuộc cự yêu trong lôi hải cũng lộ ra dáng vẻ hoàn chỉnh.
“Thao Thiết!”
“Sao lại như vậy được?”
Thời Phong và đám yêu giật mình.
Chính là Yêu Hoàng Hoài Không!
Hắn biến mất nhiều ngày như vậy, hóa ra vẫn luôn ở đây.
Nhìn khí tức này, đã là Địa Vô Cấm hàng thật giá thật.
Thời Phong vui vẻ: “Chúng ta có hi vọng!”
Ý nghĩ thứ nhất xuất hiện trong đầu Thời Phong chính là.
Truyền thừa của Yêu tộc!
Chắc chắn là truyền thừa của Yêu tộc do Bất Hủ Tông đem tới!
Hoài Không biến mất nhiều ngày như vậy, hắn biết tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.
“Đi, qua đó!”
Thời Phong vội vàng đi tới chỗ Hoài Không.
Lúc này Hoài Không nuốt đạo lôi đình cuối cùng vào, chép miệng mấy cái, cảm thấy đần độn vô vị, sau đó bắt đầu cảm nhận yêu đan trong cơ thể mình thay đổi.
Hắn cảm nhận được vốn là ba trăm năm tu vi lại tăng mạnh thêm mười mấy hai mươi năm.
Đều là lợi ích mà lôi kiếp mang tới.
“Rất muốn đến một lần nữa!” Hoài Không cảm thán một câu.
Đương nhiên, hắn chỉ nói như vậy thôi.
Hắn biết, càng về sau thì lôi kiếp càng mạnh mẽ.
Ba trăm năm chỉ là lôi kiếp bình thường.
Cảm nhận biến hóa của tu vi của mình xong, Hoài Không xoay người hướng về tượng Nữ Oa, quỳ xuống trước tượng Nữ Oa một lần nữa.
Sau đó dập đầu ba lần!
Sau ba lần, Hoài Không đứng dậy nỉ non: “Yêu tộc, bắt đầu nghênh đón cuộc sống mới!”
Hoài Không giống như đã thấy được dáng vẻ của mười năm, hai mươi năm sau.
Yêu tộc sẽ mạnh mẽ tới mức vô tiền khoáng hậu!
“Yêu Hoàng đại nhân!”
“Yêu Hoàng đại nhân!”
Hoài Không nghe được tiếng gọi ầm ĩ.
Khôi phục lại hình người, mặc quần áo vào, sau đó Hoài Không nhìn về phía phát ra tiếng gọi.
Hóa ra là chúng yêu ở Hồ Thiên Địa!
Cũng đúng lúc này, Hoài Không đột nhiên xoay người lại, nhìn ra phía sau.
Hắn cảm ứng được sự tồn tại của Yêu Vương Địa Vô Cấm.
Ở trên bầu trời sau lưng hắn!
Quay người lại, quả nhiên thấy được cự thú Hắc Một trên bầu trời, cùng với số Yêu Vương đông đảo đang nhanh chóng tới gần sau lưng hắn, mỗi một con đều sánh ngang Lê Quan, Thời Phong.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao đột nhiên Hồ Yêu Hoàng lại xuất hiện nhiều Yêu Vương như vậy?”
Hoài Không không hiểu.