“Nguy rồi, là cường giả ở Triều Thiên Hạp!”
Lật tay một cái thì có thể giúp Yêu Thần tăng cao thực lực, thủ đoạn này chỉ sợ là đã là Địa Vô Cấm đỉnh phong.
Mà cường giả cấp độ đó thì cho dù là cả tộc quần của bọn chúng cũng không khiêu khích!
Thời Phong thấy thế thì nổi giận gầm lên một tiếng: “Bây giờ muốn chạy? Muộn rồi!”
Hô một tiếng vọt qua.
Một yêu đuổi mười yêu chạy.
Cảnh tượng này đập vào mắt đám bộ hạ đang chiến đấu, cả đám đều phấn chấn không thôi.
“Giết!”
“Theo tam vương, giết!”
Tiếng la giết vang tận mây xanh.
Sĩ khí đã tăng lên mức cao nhất.
Cục diện giằng co ban đầu lập tức biến thành nghiêng về một bên.
Lúc này, hệ thống đã hoàn thành truyền thâu năng lực tăng phúc, Ôn Bình rút tay lại.
Ôn Bình đứng chắp tay, nói: “Chỉ cần ngươi không rời khỏi Hồ Yêu Hoàng thì lực lượng của ngươi sẽ được tăng lên vĩnh viễn, đây là lễ vật mà bổn tông chủ tặng cho Yêu Hoàng!”
Lúc này, Hoài Không cực kỳ phấn khởi, cảm nhận được lực lượng tăng vọt, đưa mắt nhìn Hắc Một, rất muốn xông lên tái chiến.
Nhưng mà Hoài Không lập tức bỏ ý nghĩ này đi.
Nếu đánh với hắn mấy ngày đêm, đánh cho xung quanh Yêu Tổ Nhai bừa bộn khắp nơi thì không bằng giao lại cho Ôn tông chủ.
“Cảm ơn Ôn tông chủ!”
“Hoài Không và Yêu tộc sẽ vĩnh viễn trung thành với ngài!”
Hoài Không cúi đầu.
“Đi thôi, còn có rất nhiều kẻ địch, nhưng mà nhớ để lại một ít, bổn tông chủ cần.”
Ôn Bình đang lo không có ai đào quáng.
Thì đám Yêu tộc phản loạn này lại đưa tới cửa.
Mặc dù chỉ để lại mấy chục vạn Yêu tộc thì tốc độ đào mấy cái mỏ đó cũng tăng lên nhiều.
“Vâng!”
Hoài Không nhận lệnh, sau đó đuổi theo mười Yêu Vương chạy trốn.
Yêu Vương muốn được Yêu Thần truy kích thì trừ phi Yêu Thần đó vốn không có ý muốn giết, nếu không thì hoàn toàn không thể chạy trốn nổi.
Đầu tiên, tốc độ đã không cùng đẳng cấp.
Hai là Yêu Thần đã có thể bay lượn trên bầu trời.
“Chết đi!”
Hoài Không hóa thành một sợi khói xanh vọt tới, khi tới gần Long Ngạc chạy ở sau nhất thì hiện ra yêu thể khổng lồ.
Một cước đạp xuống!
Ầm!
Cái đuôi Long Ngạc bị đạp sâu vào trong đất, mặc cho Long Ngạc giãy dụa như thế nào thì vẫn không thể thoát khỏi.
“Yêu Thần đại nhân, cứu ta!”
Long Ngạc hoảng hốt.
Hắn không muốn chết!
Nhưng mà Ôn Bình không động, Hắc Một cũng không dám động.
Thủ đoạn tiện tay giúp Hoài Không phá cảnh khiến cho Hắc Một trở nên vô cùng cẩn thận.
Trước khi còn chưa hoàn toàn nhìn thấu Ôn Bình thì Hắc Một sẽ không động thủ, cũng sẽ không quan tâm đám Yêu Vương dưới trướng.
Đột ngột, tiếng kêu đau đớn của Long Ngạc vang vọng mây xanh.
Sau mấy hơi, tiếng kêu ngừng lại.
Sau đó yêu khí của Long Ngạc bắt đầu tiêu tán, khí tức cũng càng ngày càng yếu, cuối cùng chỉ để lại một cái yêu thể bị đạp nát nhừ còn đang run rẩy ở đó.
Thời Phong thấy thế thì vội hô: “Nhị ca, để lại cho ta!”
Hoài Không chỉ vào cự mãng mắt đỏ: “Giao nó cho ngươi.”
“Còn muốn chạy?” Thời Phong nổi giận gầm lên một tiếng, thay đổi hướng đi, đánh tới chỗ cự mãng mắt đỏ đang dùng tốc độ cao nhất để bỏ trốn.
Cự mãng mắt đỏ không sợ Thời Phong, bởi vì tính theo huyết mạch hoặc là thực lực thì Thời Phong đều không phải là đối thủ của nó.
Nhưng mà nó sợ Ôn Bình.
Ôn Bình không động, nó biết là vì hắn không xem mình là đối thủ.
Nhưng nếu bọn chúng không mau chóng thoát khỏi chỗ này thì chưa chắc Ôn Bình sẽ không ra tay với bọn chúng.
Cường giả đỉnh cao ở Triều Thiên Hạp muốn bóp chết bọn chúng thì dễ dàng như bóp chết một con kiến.
Đúng lúc này, mấy con Yêu Vương vốn đang chạy trốn bỗng nhiên hô: “Yêu Thần đại nhân, Cửu Đầu Xà của Hồ Thiên Địa bị Long Ngạc và Hồng Nhãn giết!”
“Hồng Nhãn chính là cự mãng mắt đỏ!”
Cự mãng mắt đỏ nghe nói như vậy thì suýt chút thổ huyết.
Lúc này, Yêu Thần phe mình mặc kệ bọn chúng thì cũng thôi đi.
Nó còn bị người mình thọc một dao!
“Hóa ra là ngươi!” Thời Phong nghe nói như vậy thì nổi giận, tốc độ tăng vọt.
Thời Phong không thích Lê Quan nhưng hắn cũng ghét kẻ xâm nhập giết Lê Quan!
...
Ôn Bình nhìn thấy cảnh này thì mặt không cảm xúc.
Mà Hắc Một nhìn từng con Yêu Vương dưới tay mình bị Hoài Không cắn chết, giẫm chết thì cũng không có bất kỳ động tác gì.
Đương nhiên, đây chỉ là mặt ngoài.
Tinh thần lực của Ôn Bình có thể cảm nhận được phạm vi hơn mười dặm xung quanh, sao lại không cảm nhận được động tĩnh dưới lòng đất được.
Lúc này, dưới nền đất đang xảy ra chuyện “ghê gớm”.
Đối với chuyện này, Ôn Bình cũng không quan tâm.
Nếu đã tới rồi thì cũng nên tới lúc truyền đạo cho Yêu tộc.
Yêu Tiên một đạo, đi con đường nghịch thiên, cũng là lần đầu tiên xuất hiện trên thế giới này.
Nên dùng phương thức gì để mở ra truyền thừa đây?
Trong truyền thừa của Yêu Tiên cũng có mấy lựa chọn.
Có hình thức quỳ lạy.
Loại này thì cần bọn yêu vật đều phải quỳ lạy Nữ Oa mới có thể nhận được truyền thừa của Yêu Tiên.
“Quên đi thôi, nhiều yêu như vậy, từng con quỳ thì phải quỳ tới khi nào?”
Ôn Bình đi đến trước tượng Nữ Oa, đưa mắt nhìn Hắc Một, ánh mắt lợi hại xuyên thấu thân thể Hắc Một.
Đầu tiên, hắn che đậy Hắc Một.
Sau đó đến lượt mấy con Yêu Vương còn sống.
Bởi vì truyền thừa không thể đưa cho kẻ ngoại lai đến xâm nhập, chỉ có thể cho chúng yêu Hồ Yêu Hoàng đã thần phục với Bất Hủ Tông.
Còn đám phản yêu đó.
Không.
Nói đúng hơn thì là đám yêu vật thích nội đấu.
Đám đó cũng có tư cách nhận lấy truyền thừa của Yêu Tiên.
Bởi vì suy cho cùng thì bọn chúng vẫn là Yêu tộc trong Hồ Thiên Địa.
“Thời đại mới của Yêu tộc tới.”
Ôn Bình hô lớn một tiếng, lại dùng lực lượng long ngâm khiến cho giọng nói vang vọng bầu trời.
Chúng yêu lập tức dừng lại.
Sau đó dồn dập nhìn về phía Ôn Bình.
Thời đại mới?
Cái gì là thời đại mới?
Chúng yêu không hiểu.
Đúng vào lúc này, tượng Nữ Oa động!
Tay của nàng chậm rãi giương ra, dùng lòng dạ bác ái đón lấy vô số rặng mấy đỏ từ chân trời bay tới.
Hào quang vạn trượng, như cải thiên hoán địa.