“Thì ra là thế, Nữ Oa ưu ái bản cấp thấp này cũng mang đến cho ta niềm vui bất ngờ. Kim Long nha, trong thế giới trước kia ta thì nó là thần thú cao quý nhất, không ngờ ta lại có thể sai sử nó.” Ôn Bình cười: “Nhưng nếu sinh ra vì Yêu tộc thì hãy để cho hắn giúp đỡ Yêu tộc đi.”
Ôn Bình nhìn thực lực của Ngao Ly một chút.
Yêu Thần cấp.
Cũng không tính là quá cao.
Xem ra muốn tăng cường thực lực thì phải dựa vào hắn thăng cấp kiến trúc.
Cũng may sau này có mỏ bạch tinh của Yêu tộc, nếu không thì lấy đâu ra nhiều bạch tinh như vậy để thăng cấp kiến trúc.
“Hoài Không, làm xong chuyện của Yêu tộc thì tới Đông Hồ tìm ta, bổn tông chủ có chuyện cần ngươi làm.” Hết việc, Ôn Bình muốn về tông.
Hoài Không gật đầu, quỳ hành lễ: “Cảm ơn đại ân của Ôn tông chủ, Yêu tộc suốt đời khó quên! Cung tiễn Ôn tông chủ!”
“Cung tiễn Ôn tông chủ!”
“Cung tiễn Ôn tông chủ!”
Sau đó là tiếng gào như núi sụp biển gầm của bầy yêu.
Ôn Bình cười cười, lấy phi thuyền ra, bay về Đông Hồ.
...
Thời Phong, ít ngày nữa có thể thành Yêu Thần.
Hơn nữa hắn là Thập Vĩ Hồ Yêu, mặc dù không được đánh giá là huyết mạch cấp A nhưng hẳn cũng không kém gì Hắc Một.
Yêu tộc có hắn và Hoài Không trông coi thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Nếu như Bách Tông Liên Minh vẫn không biết sống chết khiêu khích Yêu tộc thì chuyện sẽ rất thú vị.
Còn Thái Thản Cự Viên, lực lượng của hắn cũng rất mạnh mẽ, nếu tiếp tục tu hành thì chắc chắn cũng là một Yêu Thần.
Còn Thụ yêu đó thì Ôn Bình rất hài lòng.
Mặc dù thực lực không mạnh nhưng có thể làm tộc bảo của Yêu tộc.
Còn Hoa Đào yêu, Ôn Bình cảm thấy sự xuất hiện của nó có chút đột ngột.
Tại sao nó lại xuất hiện?
Là muốn tạo ra Yêu Hậu cho Hoài Không thật sao?
Thôi không suy nghĩ nữa, Đông Hồ đã gần trước mắt.
Sau khi về tông, chuyện thứ nhất mà Ôn Bình làm là đi xem Bất Tử Thụ Lâm của mình.
Một tháng chưa về.
Một ngày trồng ba cây.
Chắc hẳn đã thành rừng.
Còn chưa tới Bất Tử Thụ Lâm thì đã nghe được tiếng gào to.
“Mấy người các ngươi, động tác xách nước có thể nhanh một chút hay không.”
“Cái tên xấu xí kia, khi tưới nước có thể nhẹ nhàng một chút hay không. Đây đều là bảo bối của tông chủ, phải tinh tế tỉ mỉ, phải ôn nhu, biết hay không.”
“Ngày nào cũng vậy, cũng không biết nên nói các ngươi như thế nào. Còn Trấn Nhạc Cảnh, giời ạ, tu luyện thành cái gì rồi? Chút chuyện nhỏ này mà ngày nào cũng cần ta lo.”
Đúng, không sai, là tiếng của Xích Mục Cự Viên.
“Cái tên này đúng là xem mình là quan.” Ôn Bình lắc đầu cười một tiếng, sau đó tằng hắng một cái, nhắc nhở Xích Mục Cự Viên hắn tới.
Xích Mục Cự Viên vội vàng đứng dậy, cung kính đón: “Tông chủ, rốt cuộc ngài cũng về. Đám gia hỏa này một chút chuyện cũng làm không được, ta đang giúp ngài mắng bọn họ đây.”
Ôn Bình đưa mắt nhìn Bất Tử Thụ Lâm ngay ngắn xung quanh, nói: “Sau này ngươi giao chuyện ở đây cho Linh Doãn.”
Xích Mục Cự Viên sững sờ, vội vàng nói: “Tông chủ, hình như ta cũng không có làm sai gì chứ?”
“Không nói ngươi làm sai, mà là có chuyện quan trọng hơn giao cho ngươi làm.” Ôn Bình quyết định giao nhiệm vụ trông coi mỏ bạch tinh cho Xích Mục Cự Viên và Hắc Trạch.
Xích Mục Cự Viên huyết mạch không kém, còn Hắc Trạch cũng là yêu vật hết sức đặc thù, giúp hắn trông coi mỏ bạch tinh đồng thời còn có thể tu hành.
Bất Hủ Tông thích hợp với người, không thích hợp với yêu vật.
Hồ Yêu Hoàng mới thích hợp với yêu vật nhất.
“Như vậy sao, cảm ơn tông chủ!” Xích Mục Cự Viên nghe nói là có chuyện quan trọng thì mừng tít mắt.
Bây giờ hắn không sợ làm nhiều.
Chỉ sợ làm ít.
Những người trên Bất Hủ Tông càng ngày càng mạnh.
Mà đám người trước mặt hắn càng ngày càng yếu.
Hắn cũng hy vọng tông chủ có thể tốt với hắn một chút, cho hắn một cơ hội.
Bây giờ cơ hội tới!
Ôn Bình nói: “Tiếp tục làm việc đi, đến lúc đó ngươi dẫn theo Hắc Trạch theo.”
“Được!”
Xích Mục Cự Viên cười, cười đến có chút ngu ngơ.
Đang lúc Ôn Bình muốn rời đi thì Dương Nhạc Nhạc vội vàng chạy tới: “Tông chủ, người ở chủ điện, hắn tỉnh.”
“Tỉnh?”
Lúc trước Ôn Bình vốn muốn cứu hắn, sau đó dùng làm ác chủ bài trong tay hắn.
Không ngờ cho hắn uống trà đậm Hải Niệm rồi mà vẫn không chịu thức tỉnh, bây giờ không còn chuyện của hắn nữa thì hắn lại tỉnh.
“Đi.”
Ôn Bình quay người đi tới chủ điện.
Chủ điện trên Vân Lam Sơn.
“Vân Nghê, Vân Nghê!”
Ầm!
Người trong chủ điện tỉnh lại, tông cửa xông ra.
Vừa chạy vừa kêu gào tên của một người.
Trong giọng nói mang theo hoảng hốt.
Còn có lo lắng.
“Tiền bối, ngài chờ một chút!” Triệu Tình vội vàng đuổi theo.
Nhưng mà thực lực của Triệu Tình kém đối phương quá nhiều, vừa mới chạy ra cửa thì đã không thấy tung tích của đối phương.
“Vân Nghê!”
“Vân Nghê!”
Sau đó, tiếng gào của hắn vang lên trong quảng trường trước chủ điện.
Tiếng gào ầm ĩ này nhanh chóng hấp dẫn mấy người chưa tu hành trong Bất Hủ Tông chạy tới.
Mọi người đứng dọc theo quảng trường, nhìn người thần bí đang kêu gào cái tên “Vân Nghê”.
“Người này thực lực hùng hậu, ta không có nắm chắc bắt hắn lại.” Mặc dù không có nắm chắc nhưng mà Long Nguyệt vẫn mở mạch môn ra, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Vân Liêu lắc đầu: “Long cô nương, ngài có thương tích trong người, chớ ra tay. Hơn nữa trong Bất Hủ Tông, hắn không gợi nổi sóng gió gì đâu, chỉ cần chờ tông chủ tới là được.”
“Không sao, một chút thương thế mà thôi.”
Long Nguyệt quay qua nhìn Vân Liêu, mỉm cười.
Sau đó vội thu tầm mắt lại.
Không thể nhìn Vân Liêu trưởng lão nhiều.
Bởi vì quá tuấn tú, toàn thân tỏa ra một sức hấp dẫn đặc biệt.
Lúc này, Hà Niên ở bên cạnh, lông mày đen khẽ run lên.
Hắn nghe được người thần bí ở trên quảng trường đột nhiên hô một câu.
“Vô Uổng Sâm!”
Chính là ba chữ này khiến cho Hà Niên nhịn không được quan sát tỉ mỉ người trước mắt.
Vô Uổng Sâm.
Đại trưởng lão đầu tiên của Già Thiên Lâu.
Mặc dù đã chết hơn hai trăm năm nhưng uy danh vẫn lưu truyền đến nay.
Chỉ vì hắn là tồn tại siêu việt Địa Vô Cấm.